ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 104

Trịnh Gia Vũ, một người luôn hành động rất lý trí, nhưng lần này lại

không kiểm soát được, dường như có một ma lực lớn vô cớ thúc đẩy anh đi
theo họ, đến khi người đàn ông kia đưa Thẩm Hy Mạt về tới nhà cô.

Tối qua, trời đầy sao lấp lánh, nhà nhà lên đèn. Nhưng khi nhìn thấy

cảnh tượng đó, thế giới của anh hình như đột nhiên mất đi mọi ánh sáng, chỉ
còn màu đen tăm tối..

Anh ta chầm chậm tiến lại gần cô, gần nữa... cô hơi ngả người ra sau,

anh ta lại tiến tới, đến khi cô lùi lại hai bước, anh ta vẫn đi tiếp, tay quả
quyết giơ lên, hình như... vuốt ve mặt cô, sau đó vuốt ve tai cô...

Trịnh Gia Vũ đứng trong bóng tối ở góc tường, lờ mờ nhln thấy Thẩm

Hy Mạt co rúm người, như muốn né tránh, nhưng không thoát khỏi “bàn tay
ma quỷ” của người đàn ông đó, vẫn bị anh ta vuốt ve tai. Rồi, bất ngờ lòng
Trịnh Gia Vũ trào lên nỗi đau âm ỉ.

Anh chỉ muốn xông đến, lao vào đánh người đàn ông kia một trận,

nhưng xem ra người đó và Thẩm Hy Mạt có quan hệ không bình thường,
nếu anh xông ra, liệu có quá đường đột? Vả lại, anh lấy tư cách gì lôi người
đàn ông đó ra khỏi cô? Rốt cuộc anh vẫn không phải là bạn trai của Thẩm
Hy Mạt.

Chần chừ một hồi, Trịnh Gia Vũ lên xe, vượt nhanh ra khỏi con ngõ,

phóng thẳng đến quán bar.

Uống hết ly này đến ly khác, chính anh cũng không rõ mình đã uống bao

nhiêu, nhưng cảm nhận rất rõ nỗi đau không ngừng dội trong lòng. Từng
trận, từng trận như mãi mãi không dừng.

Khi Thẩm Hy Mạt kết thúc cuộc gọi cho Trịnh Gia Vũ, thì bất ngờ phát

hiện Tiền Khê Khê đứng bên cạnh, cô chau mày khó chịu nói: “Em hứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.