ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 106

Diệp Như Thìn lấy ra một chiếc khăn giấy trắng tinh, nhẹ nhàng lau tai

cho cô.

Kề sát như vậy, dễ dàng ngửi thấy mùi hương cơ thể anh, mùi hương

quen thuộc của những ngày xưa thoảng qua cổ. Những ngón tay dài thanh
tú của anh chạm nhẹ vào tai cô.

Thẩm Hy Mạt ngơ ngẩn giây lát, chỉ mong thời gian có thể dừng lại ở

phút này.

Nếu giây phút này có thể dài hơn chút nữa, cho dù không còn được thấy

hoa mộc miên nở, cho dù không còn được nghe tiếng sơn ca hót, không còn
được thưởng thức mùi hoa tường vi, cô cũng cam lòng.

“Trong nhà có cồn không?” Diệp Như Thìn nói rất dịu dàng, ánh mắt

dường như chan chứa muôn vàn âu yếm.

Suy nghĩ một hồi, cô đáp: “Hình như hết rồi.”

“Có bông tăm không?”

“Có.”

“Em chờ ở đây, anh sẽ quay lại ngay.” Nói xong, anh quay đi.

“Anh đi đâu?” Thẩm Hy Mạt hỏi.

Diệp Như Thìn lên xe, còn hạ cửa kính, âu yếm nói với cô: “Ngoan nhá,

ở đây đợi anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.