ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 11

“Đúng!” Anh thừa nhận.

“Vậy anh...” Thẩm Hy Mạt hít một hơi thật sâu, khóe miệng lộ nụ cười

đau khổ, “Anh có chuyện gì giấu em không?”

Anh im lặng mấy giây, mới nói bằng cái giọng chậm rãi rất hay của

mình: “Theo em, anh có làm thế không?”

Thẩm Hy Mạt không đáp, trầm ngâm tự nói với mình: “Chúng ta xưa nay

luôn thành thật với nhau, em cũng luôn tin anh. Nhưng, có những chuyện,
hầu như mọi người đều biết, chỉ có em là không.”

“Em nghe được những gì từ ai?” Anh nhìn cô cúi đầu, giọng sôi nổi, “Lẽ

nào em thà tin lời người khác chứ không tin anh?”

Đã nói rõ như vậy, mà vẫn không chịu nói ra? Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ,

cô hy vọng anh sẽ nói thật với mình, không ngờ vẫn kín như bưng.

“Anh đã nói vậy, thì em không có gì để nói nữa.” Thẩm Hy Mạt nhìn

đống quần áo trên giường. Lát sau đi đến, lại bắt đầu gấp quần áo.

Chiếc váy hoa lấm tấm trong tay - đây chính là chiếc váy đầu tiên anh

mua cho cô. Thẩm Hy Mạt còn nhớ, khi đưa cho cô, anh còn ngượng nghịu,
mặt đỏ bừng. Nhưng sau này khi anh dần trưởng thành, không nhìn thấy vẻ
ngượng ngùng như thế nữa.

Có lẽ, chỉ có thuả ban đầu tình yêu, mới có thể nhìn thấy vẻ ngượng

ngùng của người ta! Vậy là, càng về sau những ký ức như thế càng trở nên
quý giá.

Anh lặng lẽ đứng một bên, như một người ngoài, nhìn cô thu xếp quần

áo gấp từng chiếc để vào tủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.