ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 118

“Trong trường hợp này, em có thể gọi 120.”

“Việc này, chưa đến mức phải gọi 120.” Sau khi dừng vài giây lại nói

tiếp: “Những lúc thế này, em rất mong có anh ở bên.”

“Chiếm dụng thời gian riêng tư của anh.” Diệp Như Thìn vừa nói vừa

đứng dậy.

“Em sẽ đền bù.” Thư Hàm đứng dậy, kiễng chân, hôn nhẹ lên má anh,

nhẹ như cánh chuồn chuồn chạm mặt nước.

Diệp Như Thìn giơ tay xoa mặt, nghiêm nghị nói: “Cách đền bù thế này,

em nên dành cho người khác. Em đừng tìm anh mới là đền bù cho anh.”

“Nếu em không gặp anh, đương nhiên sẽ không tìm anh. Gặp anh rồi, em

không đành từ bỏ.” Thư Hàm nói dịu dàng như nước, đôi mắt êm như dòng
suối.

Đúng, khi chưa gặp Diệp Như Thìn, cô đã sống rất phiêu, Nhưng sau

cuộc gặp được mẹ sắp xếp, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã bị hút hồn.
Lịch lãm và nho nhã, vẻ ngoài lạnh lùng, thậm chí ngay cái giọng lãnh đạm
khi nói chuyện, tất cả đều cuốn hút cô. Cảm giác này luôn đeo bám, khiến
cô ngơ ngẩn. Cuối cùng, Thư Hàm đã tin thì ra trên đời có tình yêu sét
đánh, chỉ là trước đây cô chưa từng gặp một người như thế. Bây giờ đã gặp,
sao có thể để cơ hội tuột khỏi tay?

Diệp Như Thìn dường như không nghe thấy Thư Hàm nói gì, trông anh

có vẻ bồn chồn. “Đưa em đến bệnh viện đi, em thực sự rất đau.” Thư Hàm
nhăn mặt, ngẩng nhìn anh, mắt long lanh.

Vết thương ở đầu gối Thư Hàm đúng là không nhẹ, bác sĩ đã phải khâu

hai mũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.