ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 121

Thẩm Hy Mạt từng nghĩ, sau khi họ chia tay, nhất định sẽ có giai nhân

nào đó cặp kè bên anh, nếu gặp lại, cô sẽ mỉm cười chúc mừng, hay đau
thấu tâm can? Cô đã tưởng, nếu bắt gặp cảnh đó, mình sẽ không đau khổ,
không bận tâm, càng không rơi lệ, nhưng cô đã nhầm, lòng cô vẫn dậy
sóng.

Thì ra, nhìn thấy người mình từng yêu ở bên người khác, lòng lại đau

đến thế, nỗi đau y hệt lúc mới chia tay.

Cô không thích mình như thế, cũng như không thích mình từng nói lời

chia tay với anh.

Cuộc tình đó bất đắc dĩ kết thúc, giống như một dạ tiệc thịnh soạn, họ là

tân khách mặc những bộ trang phục sang trọng, ăn sơn hào hải vị, sau khi
tiệc tàn, vẫy tay tạm biệt, không bao giờ gặp lại.

“Đã đến bệnh viện Nhân Dân, hành khách cần xuống, xin chuẩn bị.”

Tiếng nhân viên bán vé vang lên cắt ngang suy nghĩ miên man của cô.

Đến nhà hàng “Hẹn gặp lại”, những món ăn hấp dẫn đã bày bên bàn,

nhưng Thẩm Hy Mạt không có tâm trí nào để ăn, gọi mấy chai bia, uống
một mình, đến khi Trịnh Gia Vũ khuyên uống từ từ, uống ít thôi, cô mới bỏ
cốc xuống, rồi vừa ăn vừa uống tiếp.

Tối đỏ, Thẩm Hy Mạt không biết mình đã uống bao nhiêu, cũng không

biết Trịnh Gia Vũ nói những gì, chỉ biết nỗi buồn đã xâm chiếm toàn thân,
lúc này mới cảm nhận sâu sắc câu thơ “cử bôi tiêu sầu, sầu cánh sầu”

Ánh nắng ấm áp như những chú tiểu yêu tinh nghịch len qua khe cửa,

từng tia lọt vào phòng ngủ. Cửa sổ vẫn mở, gió lùa vào, thổi căng bức rèm
màu xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.