ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 128

“Được, vậy thì cứ coi là thật.” Tiền Khê Khê chấm dứt chủ đề này khiến

Thẩm Hy Mạt đã hơi yên tâm, nhưng chủ đề tiếp theo lại làm cô khó trả lời.

“Vậy tại sao sáng nay Trịnh Gia Vũ lại đưa chị đi làm?” Tiền Khê Khê

quả là cao thủ tò mò, không một biến động nhỏ nào trong tình cảm của
Thẩm Hy Mạt mà không bị cô ta phát giác.

“À...” Thẩm Hy Mạt bắt đầu ấp úng, cố tìm từ để nói. “Tình cờ gặp trên

đường, anh ấy cho chị đi nhờ một đoạn.”

“Oa! Hai người đến là có duyên, muốn tránh cũng không được.” Tiền

Khê Khê vừa uống sữa đậu nành, vừa nỏi nhỏ: “Nói thật với chị, Diệp Như
Thìn tuy quá được, lại một thời yêu chị, nhưng hiện giờ Trịnh Gia Vũ rất
thật lòng, chị đừng đứng núi này trông núi nọ. Phải biết, người cũ vẫn chỉ là
người cũ, dù cố làm mới quá khứ thế nào, hai người cũng không còn là hai
người ngày xưa nữa.”

“Ờ, Trịnh Gia Vũ cũng không tồi.”

Tiền Khê Khê mừng thầm, xem ra cán cân tình cảm trong lòng Thẩm Hy

Mạt đã nghiêng về một người, bởi vì Thẩm Hy Mạt chưa bao giờ khen
Trịnh Gia Vũ một câu trước mặt cô, dù chỉ là câu “không tồi”.

“Thẩm Hy Mạt, có chuyển fax nhanh.” Nhân viên quầy lễ tân gọi.

Thẩm Hy Mạt lấy xong bưu phẩm trở về, Tiền Khê Khê đã uống xong

sữa đậu nành, nhưng vẫn nấn ná chưa trở về bàn làm việc, vô cùng tò mò
nhìn gói bưu phẩm trong tay Thẩm Hy Mạt, nói: “Ôi! Có người tặng quà,
Trịnh Gia Vũ phải không?”

Thẩm Hy Mạt nhìn hàng chữ lờ mờ dán trên bưu phẩm, ngơ ngẩn mãi,

sau đó ném “bịch” vào sọt rác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.