ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 14

Không biết bao lâu, bỗng anh kêu “ối” một tiếng, lúc buông cô ra, đã

thấy vị tanh lan trong miệng.

Thẩm Hy Mạt thở hổn hển, môi mím chặt, trợn mắt nhìn anh.

Anh tóm cằm cô, ánh mắt dồn ép: “Em tưởng làm thế, tôi sẽ để em đi

sao?”

Thẩm Hy Mạt nghiến răng: “Đi hay không là quyền của tôi.”

“Được.” Anh bất thần đẩy cô xuống giường, đè lên người, nói dằn từng

từ, “Có bản lĩnh thì đi đi!” Nói xong giật tung áo cô.

Thẩm Hy Mạt bị đẩy ngã, đầu choáng váng, sau khi định thần mới túm

lấy tay anh, định chống lại, nhưng vô ích.

Khi bàn tay ấy chạm vào làn da ấm nóng nhạy cảm của cô, người Thẩm

Hy Mạt run lên.

Anh nhìn cô, vừa hoang mang vừa phẫn nộ. Hôm qua còn tốt thế, tại sao

đột nhiên muốn rời bỏ anh? Tại sao ngay lý do bỏ đi cũng không chịu nói?

Anh cúi người, chưa kịp làm gì đã nhận được một cái tát. “Bốp” một

tiếng, đanh gọn. Cảm giác mặt đau rát, anh lại tóm tay cô, khẽ hét: “Rốt
cuộc em muốn thế nào?”

Thẩm Hy Mạt cắn môi, dường như dùng hết sức lực để nói: “Tôi không

muốn gì, chỉ muốn ra khỏi đây, ra khỏi cuộc đời của anh.”

Nếu thế giới của cô không còn anh nữa, có lẽ đau khổ sẽ vơi đi chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.