ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 16

Thẩm Hy Mạt thẫn thờ nhìn dòng xe nối nhau lao vun vút ngoài cửa sổ,

bỗng một giọng nói lanh lảnh vẳng lại: “Hy Mạt, hết giờ làm rồi, Kị sĩ bóng
đêm của chị sao vẫn chưa đến?” Cô bừng tỉnh, ngoảnh đầu, nhìn thấy khuôn
mặt đầy thắc mắc của Tiền Khê Khê.

“Nói vớ vẩn, Kị sĩ nào của chị?”

“Oa! Chị lừa được người khác nhưng đừng hòng lừa em nhé. Hai

người...” Tiền Khê Khê giơ hai ngón tay: “...Có phải đã gọi cho nhau
không?”

“Phải.” Thẩm Hy Mạt gật đầu: “Bọn mình nhận điện thoại của nhau có

thể coi là gọi cho nhau không?”

“Coi cái đầu chị!” Tiền Khê Khê dí ngón tay vào trán Thẩm Hy Mạt:

“Nhưng mà, chị gọi cho anh ấy cũng tốt, hỏi anh ấy lúc nào đến đón.” Cô
bạn vừa nói vừa giơ ngón cái và ngón út làm động tác gọi điện.

“Bớt quậy đi nhóc.” Thẩm Hy Mạt không nói thêm nữa.

Kị sĩ bóng đêm mà Tiền Khê Khê nhắc đến chính là Trịnh Gia Vũ, người

đàn ông luôn đứng chờ Thẩm Hy Mạt dưới tòa nhà của công ty rất đúng
giờ. Thẩm Hy Mạt đã bảo anh không cần làm thế, nhưng anh nhất quyết
không nghe.

Buổi trưa, anh đã gọi điện thoại hẹn cô sau giờ làm sẽ cùng đi ăn tối, anh

cũng thường xuyên đến đón cô như vậy, nhưng hôm nay đã quá giờ hẹn vẫn
chưa thấy đâu.

Thẩm Hy Mạt đi đến trước cửa sổ, bên ngoài là thành phố đang chìm

trong hoàng hôn, dòng người tấp nập, dòng xe như mắc cửi nhưng tuyệt
nhiên không thấy bóng dáng quen thuộc đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.