ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 146

Trịnh Gia Vũ nhấc ly rượu bên cạnh lên, nhìn thứ chất lỏng lóng lánh

trong đó, lắc nhẹ một cái, rồi mím môi, nhướn mày, hỏi: “Em có thể giả bộ
gì ở đây?”

“À…” Thư Hàm tay chống má, chợt trầm ngâm: “Nhiều lắm, rất nhiều,

khoảng chừng này.” Cô giang hai tay ra hiệu, lại nói tiếp: “Ví dụ có thể giả
bộ vui vẻ, hạnh phúc, hồi nhớ tình yêu không thể nào quên và nỗi đau khổ
không sao xua đi được.”

Trong tâm trí Trịnh Gia Vũ, Thư Hàm là một cô bé hồn nhiên, có hai bím

tóc đuôi sam, mặc chiếc váy bồng trắng, nụ cười long lanh đứng đợi dưới
nắng, rồi đi đến bên anh, thỏ thẻ nói: “Anh Gia Vũ, chơi trốn tìm với em
đi.” Nhưng Thư Hàm trước mặt anh lúc này mặt chứa chất ưu phiền.

Nghe Thư Hàm nói vậy, Trịnh Gia Vũ đột nhiên hiểu ra, đúng như anh

nghĩ, tình yêu của cô bị tổn thương. Anh bình thản hỏi: “Em và anh ta yêu
nhau bao lâu rồi?”

Cô giơ ngón tay trỏ.

“Một năm?” Anh hỏi.

Mắt Thư Hàm hơi nheo, trông như nửa vầng trăng. Cô lắc ngón tay trỏ,

cười đau khổ, nói: “Không hề, chưa từng yêu.”

Trịnh Gia Vũ hơi ngây người, hỏi ngay: “Anh ta không yêu em?”

“Em thường xuyên gọi cho anh ấy, anh ấy luôn thoái thác, không bận thì

đi công tác, em mua quần áo, toàn hàng hiệu, tặng anh ấy, anh ấy lại không
thích, ngay một câu ‘cám ơn’ cũng không có. Em chủ động hẹn gặp, nhưng
gặp rồi lại cảm giác như người qua đường. Người qua đường, anh có biết
không? Nghĩa là thế giới của anh ấy, em dường như chưa từng bước vào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.