ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 147

Thư Hàm lại uống một ngụm rượu mạnh, trong ngực bỗng chốc như có lửa
đốt, vô cùng bức bối khó chịu.

Cô chỉ nhăn mày rồi tiếp tục nói, “Gia Vũ, anh nói xem, em và anh ấy có

giống chim trời, cá nước không. Em là cá, bơi lội tung tăng trong nước,
cuối cùng có một ngày bơi lên mặt nước, nhìn ngắm thế giới bên ngoài,
đúng lúc nhìn thấy con chim bay qua đỉnh đầu. Anh ấy có lông trắng bóng,
và cú liệng cánh hình vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời, em lập tức bị mê
hoặc. Nhưng anh ấy chỉ liếc em, rồi lại tiếp tục hành trình của mình. Còn
em không thể nào nhảy khỏi mặt nước, càng không thể đuổi kịp anh ấy. Em
chỉ có thể chìm dưới đáy biển, buông mình trong nỗi nhớ. Nhưng đó không
phải là điều em mong muốn.” Giọng cô dần dần hơi khàn.

Trịnh Gia Vũ kéo cô vào lòng, xoa đầu, nói: “Tình yêu không phải cứ

muốn là được, không phải là vở kịch độc vai mình em diễn, phải có người
diễn cùng mới hay. Nếu không, một mình em dù nhập vai bao nhiêu, diễn
hết mình bao nhiêu, cũng không thể có kết quả tốt đẹp.”

“Nhưng em đã nhập vai rồi, hoàn toàn nhập vai rồi, phải làm sao đây?”

Có chất lỏng nóng ấm từ khóe mắt trào ra, cô không sao ngăn được.

“Em là cá, anh ta là chim, hai người là hai đường thẳng song song, vĩnh

viễn không bao giờ có thể gặp nhau.”

“Nếu em muốn bước vào thế giới của anh ấy, muốn gần anh ấy hơn,

muốn trao nhiều hơn nữa, cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp ư?” Thư Hàm
ngẩng đầu nhìn Trịnh Gia Vũ, ánh mắt long lanh.

“Đừng ngốc nữa!” Trịnh Gia Vũ khuyên cô, “Tuy tình cảm em dành cho

anh ta không cách nào lấy lại, nhưng thời gian sẽ giúp em chữa lành vết
thương, sẽ giúp em quên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.