ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 166

“Em muốn có nó ư?” Diệp Như Thìn hỏi nghiêm túc, ánh mắt chân

thành.

“Em muốn thì anh có thể cho ư?” Thẩm Hy Mạt buột miệng nói.

Diệp Như Thìn ngước nhìn trời, trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi nói:

“Không thể.”

Thẩm Hy Mạt cười nhạt: “Đã không thể, sao còn hỏi?”

“Em trả lời qua quýt như vậy, tại sao anh phải nói thật?” Diệp Như Thìn

quay đầu nhìn cô, mắt lóng lánh như sao.

Anh vẫn như trước, luôn thoáng nghe là có thể nhận ra sự đối phó, thậm

chí nói dối của cô. Do cô không biết che giấu, hay giả bộ quá giống? Thẩm
Hy Mạt thầm nghĩ, dù anh có thể cho cô một ngọn đèn, một gia đình thì
sao? Có một số chuyện vẫn nằm chắn ngang trong lòng cô, không phải anh
bước vào thế giới của cô là chúng sẽ biến mất. Huống hồ, sau khi chia tay
nhau, cô chưa từng nghĩ, sẽ có ngày hai người sẽ có một gia đình.

“Anh đưa em đến đây, định giúp em trị thương như thế nào?” Ánh mắt

dừng lại trên người Diệp Như Thìn, Thẩm Hy Mạt nhìn áo sơ mi của anh bị
gió thổi căng phồng, “Bao nhiêu năm rồi, cách an ủi người khác của anh,
không những không tiến bộ, mà còn thụt lùi đi.”

“Vết thương lòng của em, có còn cần anh điều trị không?” Anh bước đến

bên cô, quan tâm hỏi.

“Tiểu nhân, nói không giữ lời.” Ban đầu ai khơi khơi nói giúp tôi giải

sầu, rồi ai đưa tôi đến đây? Bây giờ thì hay rồi, anh đưa tôi lên tầng thượng
hứng chịu gió lạnh, còn cố ý trêu chọc, làm tôi tức chết. Thẩm Hy Mạt nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.