ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 167

bộ dạng tưng tửng của anh, chỉ muốn anh biến đi cho khuất mắt, nhưng anh
lại chăm chăm nhìn, như muốn nhìn thấu tận tâm can cô.

“Có những nút thắt, cần chính em tự cởi. Anh không giúp được, người

khác cũng không giúp được.” Gió lạnh ù ù từ phía sau thốc tới, Diệp Như
Thìn cảm giác gió lạnh hun hút sau lưng.

Ngực nặng trĩu, ánh mắt chỉ thoáng gặp ánh mắt anh, lại bối rối quay đi,

Thẩm Hy Mạt đắm mình trong suy tư.

“Giữ mãi những ký ức đã qua, không phải là chuyện hay.”

Giọng trầm ấm của Diệp Như Thìn thoảng qua, cô hít một hơi, nói:

“Những chuyện đó, anh không hiểu được đâu.”

“Vào chủ đề chính thôi.” Diệp Như Thìn cắt ngang suy nghĩ của Thẩm

Hy Mạt, bắt gặp ánh mắt băn khoăn của cô ngước nhìn.

“Anh có tiết mục gì dành cho em sao?” Thẩm Hy Mạt khép tà áo khoác,

mỉm cười.

Cặp mày cô giãn ra, khóe môi nhếch một đường cong tuyệt mĩ, mắt cong

như cây cầu, cả khuôn mặt bừng sáng. Nụ cười đó như có ma lực khiến
Diệp Như Thìn ngơ ngẩn nhìn mãi. Anh thích cô cười như vậy, dường như
chỉ như vậy, anh mới yên lòng.

Một lúc sau, anh mới định thần, lạnh lùng hỏi: “Em nghĩ anh là MC

chắc?”

“Nếu không thì sao?” Thẩm Hy Mạt phản bác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.