ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 172

có những cơn gió lạnh thấu xương. Anh ôm cô, siết chặt vào lòng, cô nép
vào anh, hai tay họ đan vào nhau, như vậy có lẽ sẽ ấm hơn. Tối hôm đó, họ
không nhìn thấy sao băng, ngày hôm sau Thẩm Hy Mạt còn bị cảm lạnh. Cô
ngộ ra một cách sâu sắc, có những sự lãng mạn, cho dù phải trả giá, cũng
chưa hẳn đẹp như trong tưởng tượng.

“Anh sẽ không để em lạnh cóng lần nữa chứ?” Thẩm Hy Mạt bật cười

nghĩ đến chuyện cũ.

“Lần này chắc chắc có.” Diệp Như Thìn trả lời dứt khoát.

“Nhưng đối tượng ngày mai bị cảm lạnh sẽ thay đổi.” Thẩm Hy Mạt nhìn

chiếc sơ mi mỏng trên người anh.

“Đừng nghĩ anh là em.” Diệp Như Thìn chỉ một vì sao lấp lánh ở chân

trời, hỏi: “Biết đó là sao gì không?”

“Anh đã hỏi em rồi, sao Bắc Cực mà.” Thẩm Hy Mạt nói ngay.

“Vậy em có biết nó là hóa thân của người chúng ta yêu nhất không?”

Diệp Như Thìn thong thả nói.

Thẩm Hy Mạt không hiểu, ngước nhìn anh: “Vì sao?”

“Bởi vì, trong tim mỗi chúng ta, chỉ có người yêu nhất mới đủ sáng chói,

mới đủ rực rỡ.”

“Ồ.” Thẩm Hy Mạt gật đầu nửa hiểu nửa không, rồi lại hỏi: “Ngôi sao

sáng nhất trong tim anh là hóa thân của ai?”

Cô chờ câu trả lời của anh, nhưng lại sợ nghe thấy câu trả lời đó, bàn tay

để trong túi áo bất giác nắm chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.