ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 184

“Theo em thì Trịnh Gia Vũ rốt cuộc có gì tốt?” Thẩm Hy Mạt không

hiểu, Tiền Khê Khê tiếp xúc với Trịnh Gia Vũ không nhiều, tại sao luôn gán
ghép cô với anh ta.

“Anh ấy hả…” Tiền Khê Khê một tay chống cằm, vẻ suy nghĩ, “Người

cao, nho nhã, thanh tú, hoàn cảnh gia đình rất cừ, công việc cũng tuyệt,
quan trọng nhất là đối tốt với chị.”

“Đối tốt với chị có nghĩa là hợp với chị à?” Thẩm Hy Mạt cũng tán thành

vài ý của Tiền Khê Khê, nhưng anh ta đối tốt với cô, thì cô phải sống với
anh ta hay sao?

“Đối xử tốt không phải là tất cả, nhưng nó là tiền đề để hai người đến với

nhau, là biểu hiện của tình yêu anh ấy dành cho chị, là lý do để chị thử đến
với anh ấy.” Tiền Khê Khê dừng lại một lát, lại tiếp, “Còn Diệp Như
Thìn…”

Đang nói dở đã bị Thẩm Hy Mạt ngắt lời: “Anh ta đã có người yêu rồi.”

Tiền Khê Khê hơi sững ra, lặng lẽ nhìn Hy Mạt, trầm tư một hồi: “Đúng

là em uổng công lo lắng cho chị.”

“Vì sao em không thích Diệp Như Thìn?”

“Không phải em không thích anh ta, mà là không thích chị với anh ta.”

Tiền Khê Khê xoay cốc sữa đậu nành trong tay, tư lự nói: “Nếu hai người
thực sự hợp nhau, tại sao lại chia tay?”

Nếu chúng ta quả thực hợp nhau, tại sao lại chia tay? Mắt Thẩm Hy Mạt

tối sầm, trong lòng như có một dòng nước ngầm chảy qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.