ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 215

Mặt chợt nóng đỏ, cô luồn khỏi tay anh, đi lên đỉnh núi, ngẩng nhìn trời,

một vầng trăng trong như ngọc treo cao, tỏa ánh sáng dịu dàng.

“Sao lại đưa anh đến đây?” Trịnh Gia Vũ bước đến bên cô, hỏi.

Ở đây chẳng có gì bí hiểm như cô nói, rất vắng, quanh núi mọc đầy hoa

dại, hình như lâu lắm không có người cắt tỉa.

Thẩm Hy Mạt nhìn ra xa, ánh mắt chợt mơ màng, lát sau mới nói: “Hồi

nhỏ, mỗi lần có chuyện không vui em lại đến đây, về sau, mỗi khi phải
quyết định một vấn đề quan trọng em đều đến đây. Bởi vì, ở đây em có thể
bình tâm, lắng nghe tiếng lòng mình.”

“Vậy thì đây có thể coi là nơi thu nhận tâm sự của em.” Trịnh Gia Vũ

nhận xét.

“Có lẽ.” Đứng trên đỉnh núi, Thẩm Hy Mạt đã cảm thấy hơi lạnh thấm

vào da thịt bất giác vòng chéo hai tay ôm vai, một tư thế quá đáng yêu.

Trịnh Gia Vũ liền cởi áo ngoài, choàng lên người cô. Thẩm Hy Mạt hơi

ngẩn ra, cười bối rối: “Anh mặc đi.”

Mặc dù từ khi nhận lời tỏ tình của anh, cô biết, quan hệ của họ đã khác,

nhưng hơi ấm bất ngờ từ chiếc áo, vẫn khiến cô bàng hoàng.

Chưa kịp từ chối, tay đã bị anh nắm chặt.

“Mặc vào, bị cảm lạnh là thiệt đấy.” Trịnh Gia Vũ lại choàng áo lên vai

cô, rồi lại nắm tay cô.

Đối với Thẩm Hy Mạt, hơi ấm này như đã bị lãng quên từ lâu, nay bất

chợt trở lại giống như chạm vào sợi tơ tận đáy lòng cô, làm nó rung lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.