ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 229

lần này thì khác.

Nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ. Chắc bà ngủ quên lúc

đợi cô.

Đi đến bên ghế sofa, khẽ lay bà. Lúc này, bà mới tỉnh dậy, dụi mắt hỏi:

“Mấy giờ rồi?”

“Muộn rồi, bà về phòng ngủ đi.” Cô đỡ bà ngồi dậy.

“Cháu đi đâu vậy? Muộn thế này mới về, cũng không gọi điện báo cho

bà.” Giọng bà trách móc.

“Cháu xin lỗi. Tối nay cháu đi tụ tập với bạn, vui quá nên quên gọi cho

bà.” Thẩm Hy Mạt vẫn chưa định nói với bà nội, quan hệ của mình và Trịnh
Gia Vũ, cô muốn để mọi chuyện ổn định chút nữa rồi mới nói.

“Định lừa bà đến bao giờ?” Bà nội không vui, hình như hơi giận.

Thẩm Hy Mạt hoảng hốt, lẽ nào bà đã biết chuyện giữa cô và Trịnh Gia

Vũ? Nhưng cô có tiết lộ điều gì với bà đâu. Tuy bà có số máy của Tiền Khê
Khê, nhưng nếu bà hỏi, Tiền Khê Khê cũng không nói ra chuyện đó. Vậy
tại sao bà biết? Thẩm Hy Mạt không thể nào lý giải.

Nếu bà đã biết, thì thừa nhận cho xong! Thẩm Hy Mạt thầm nghĩ. Cô kéo

tay bà, nói: “Không phải cháu cố tình lừa bà. Cháu và Trịnh Gia Vũ đã yêu
nhau một thời gian rồi.”

“Cái gì?” Bà kinh ngạc, mặt đang rầu rầu, vụt tươi tỉnh nói: “Ô! Hy Mạt,

tốt quá, tốt quá, cứ tiếp tục đi, nếu hai đứa tốt đẹp, chuyện lớn cả đời của
cháu, bà không phải lo lắng nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.