ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 255

chiều chói lọi, như tấm lụa màu da cam. Ánh sáng tràn qua khung cửa,
chiếu lên mặt Diệp Như Thìn. Anh ngủ thiêm thiếp, hơi thở đều, hàng lông
mày hơi chau, trông rất mệt mỏi.

Thẩm Hy Mạt biết, mỗi khi có tâm sự hoặc gặp áp lực lớn, lúc ngủ anh

thường chau mày, chắc thời gian qua anh ít khi được ngon giấc.

Cô bước đến bên giường, chăm chú nhìn anh. Dưới ánh hoàng hôn,

khuôn mặt anh từng đường nét như càng rõ hơn, bớt phần nghiêm lạnh, trở
nên dịu dàng hơn. Thực ra, cô thích anh như thế này.

Cô bỏ miếng gạc đã bôi cao thuốc vào cái bát rồi để lên đầu giường, cúi

xuống định đánh thức anh. Nhưng thấy anh đang ngủ say, lại không nỡ.

Cơ thể anh dường như toát ra một ma lực thần kì, cuốn hút cô mãnh liệt.

Thẩm Hy Mạt vô thức giơ tay định chạm vào cặp mày chau chau. Nhưng
đúng lúc sắp chạm vào, lại hốt hoảng, rụt tay về.

Thẩm Hy Mạt, sao mi có thể như thế? Một tiếng phản đối dữ dội vang

trong lòng.

Không thể, không thể như thế, cô thầm nghĩ, vô thức nắm chặt bàn tay,

móng tay ấn vào lòng bàn tay hằn một vệt đỏ đau điếng, cũng không biết.

Khẽ gọi mấy tiếng, nhưng anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc, phải lay

vai, anh mới từ từ mở mắt, nhìn thấy cô, nhếch miệng mỉm cười, lấy tay che
ánh sáng hơi chói, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Sắp 6 giờ.” Thẩm Hy Mạt trả lời, liếc bát thuốc để đầu giường: “Em

làm xong cao thuốc cho anh rồi, mau dậy bôi đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.