ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 256

Thận trọng đỡ anh ngồi dậy, cô cầm chiếc gối định để anh tựa vào cho

thoải mái, mới sực nhớ, anh phải nằm sấp mới đúng, vội kê lại cái gối, cố ra
vẻ bình thường nói: “Nằm sấp xuống đi!”

Anh mặc sơ mi trắng, loáng thoáng nhìn thấy xương bả vai nhô ra. Ánh

hoàng hôn chiếu lên người, rực rỡ như được mạ một lớp mạt vàng.

Tim cô đập mạnh, thầm hít thở sâu mấy hơi, nói: “Vén áo lên.”

“Đây là thái độ của em với bệnh nhân hả?” Diệp Như Thìn hơi ngoảnh

mặt lại, có vẻ không hài lòng.

“Nếu không thì sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Hy Mạt phớt hồng,

nhuốm ánh hoàng hôn, càng đỏ dậy như say.

Diệp Như Thìn ngoan ngoãn như đứa trẻ từ từ kéo một góc áo, giọng trở

nên đặc biệt dịu dàng: “Em làm đi!”

Thẩm Hy Mạt giật thót tim, ngực bỗng ngột thở. Cử chỉ đó quá quen

thuộc. Ký ức ùa về như hoa tuyết rơi lả tả xuống lòng cô. Ngày trước, mỗi
lần anh làm nũng, chẳng phải thường như thế sao? Anh biết, mỗi khi anh
làm nũng, là lòng cô lại mềm như nước.

Phải, khi anh nói “em làm đi”, là cô dường như biến thành đám mây lơ

lửng trên trời, nhẹ tênh, bồng bềnh, mềm yếu vô chừng.

Nhưng, giờ đây anh đã không còn là anh ngày trước, cô cũng không còn

là cô năm xưa.

Nghĩ vậy, Thẩm Hy Mạt dứt khoát cắt đứt đám mây kia, giọng hơi gay

gắt: “Tay anh không việc gì, sao em phải làm?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.