ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 272

Em từng không thể xa anh dù một khắc. Bây giờ, điều duy nhất em có thể

làm được là rời xa anh.

Trong cuộc sống, có người bị đánh thức bởi chuông đồng hồ, có người bị

đánh thức bởi tiếng chó sủa, còn Thẩm Hy Mạt bị đánh thức vì đói bụng.

Mùi thức ăn thơm phức bay vào phòng, Thẩm Hy Mạt đã tỉnh ra nhiều,

khẽ gọi: “Bà!”

Bà nội nghe thấy tiếng cô vội đi vào, ngồi bên giường, mặt lo âu hỏi:

“Sao tối qua cháu uống nhiều thế?”

Thẩm Hy Mạt ngồi dậy, từng cảnh tượng tối qua lại hiện trong đầu.

Tối qua, sau khi uống hết chai rượu, cô chạy điên loạn trên đường phố

như một con ruồi không đầu. Nhìn cảnh phố náo nhiệt, cảm thấy từng cơn
đau dội lên nơi lồng ngực.

Cô không biết mình đã chạy bao xa, cũng không biết tiếng người phía

sau gọi mình bao nhiêu lần, chỉ biết khi dừng chân, ngồi trên bậc thềm thì
người đã mệt rã rời, men rượu cũng bắt đầu ngấm. Mắt hơi hoa, cô vùi đầu
vào tay, có chất lỏng âm ấm từ từ chảy vào lòng bàn tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.