ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 298

Đúng lúc tuyệt vọng nhất, thì cô gọi điện, giọng nói không để lộ bất kì

cảm xúc nào, thoảng qua tai: “Anh rõ ràng đã biết từ lâu, tại sao không nói
với tôi?”

Diệp Như Thìn lập tức hiểu ra cô đang nói đến chuyện gì, hơi ngây

người, đáp: “Sợ em không chịu nổi.”

Một tháng trước, cô đã mất người cha qua đời vì bệnh nặng, bây giờ lại

phải đón nhận sự thật mẹ sẽ tái giá, quả không dễ dàng với một cô gái mới
vào đời. Anh định muộn một chút mới cho cô biết, để cô có thời gian nguôi
ngoai nỗi buồn mất cha. Không ngờ, cô vẫn biết. Bởi vì, hai người đó kết
hôn, cô nhận được thiếp mời.

“Em yếu đuối thế sao?” Giọng Thẩm Hy Mạt rất bình tĩnh.

“Là lỗi của anh.” Diệp Như Thìn trầm giọng, đầu bên kia im lặng rất lâu,

anh vội “a lô”, nhưng cô vẫn không nói gì, lát sau có tiếng “tút tút” tín hiệu
cúp máy vọng lại.

Từ đó về sau, bất cứ cuộc điện thoại nào anh gọi, cô đều không nghe.

Họ từ quen thuộc trở thành xa lạ, dường như chỉ trong giây phút.

Những ngày không có cô, lòng anh trống hoác, như một cái vỏ rỗng, vật

vờ trong thế giới muôn màu.

Không gì đau khổ bằng hai người yêu nhau mà phải chia tay.

Cảm giác đó lúc này lại trào như sóng xâm chiếm lòng anh.

Nếu cô tỉnh lại, nhất định sẽ nói với cô, anh sợ mất cô, rất muốn cùng cô

sống trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn không xa nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.