ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 40

Đúng là người bận rộn! Cô lẩm bẩm, rồi dứt khoát cúp máy. Nhưng,

trong thời gian làm việc sau đó cô luôn thấp thỏm, loáng thoáng cảm thấy
trưởng phòng luôn nhìn về phía mình, rất may, không lâu sau, Diệp Như
Thìn gọi điện.

Chữ “A” nhấp nháy trên màn hình, người đàn ông từng được cô gọi là

“Như Thìn”, bây giờ cái tên đó có thể dùng bất kì ký hiệu gì để thay thế,
những chữ cái “A, B, C” xa lạ mà quen thụộc vậy thôi.

“Thẩm tiểu thư!” Giọng anh xa cách đến mức cô không thể hình dung.

“Diệp tiên sinh!” Thẩm Hy Mạt trấn tĩnh trả lời, tuy nhiên hơn ai hết, cô

hiểu, đã bằng ấy năm trôi qua, có những sợi dây tình cảm vắt ngang giữa họ
không thể nào gạt đi, kéo cũng không được, dứt không ra, chỉ có thể để nằm
yên đó, mặc nó dần dần mốc meo, trở thành lớp bụi của thời gian.

“Em đứng nguyên đó, đừng động đậy.”

Thẩm Hy Mạt sững người, đưa mắt nhìn quanh, các đồng nghiệp trong

phòng, có người đang cắm cúi làm việc, có người ôm tài liệu vội vàng đi
đâu, có người đang thảo luận gì đó, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng
anh. Anh đang ở đâu, vì sao lại biết chỗ cô?

“Tiểu thư...” Có người vỗ nhẹ vào vai Thẩm Hy Mạt.

Cô đột ngột quay người, một khuôn mặt vừa lạ vừa quen thuộc bỗng hiện

trước mắt.

Là anh, lại gặp nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.