ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 56

“Lên xe đi.” Trịnh Gia Vũ nói.

“Gần đây có một trạm xe buýt, không phiền anh nữa.”

“Đừng khách khí như thế, mau lên đi.” Trịnh Gia Vũ mỉm cười nói.

Thẩm Hy Mạt thấy chiếc xe phía sau đã bấm còi, không tiện từ chối nữa,

bèn lên xe.

“Vết thương không để lại sẹo chứ?” Trịnh Gia Vũ vừa lái xe vừa hỏi.

“Cũng may không sao.” Thẩm Hy Mạt đáp.

“Vậy thì tốt.” Trịnh Gia Vũ thở phào, nói tiếp: “Hy Mạt, lẵng quả lần

trước không phải của anh.” Lần đó, khi Trịnh Gia Vũ mang đến bệnh viện
lẵng quả và bó hoa bách hợp, cô tưởng là quà của anh, anh cũng không đính
chính. Từ đó, anh luôn bứt rứt, khó chịu, chưa giải tỏa được còn áy náy
không yên, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định nói ra.

Hôm đó, lúc anh sắp đi đến phòng bệnh của Thẩm Hy Mạt nhìn thấy một

người đàn ông đứng bên ngoài, chần chừ mãi không thấy gõ cửa. Cuối
cùng, anh ta để lẵng quả bên ngoài phòng, rồi bỏ đi.

“Hả?” Thẩm Hy Mạt trố mắt nhìn Trịnh Gia Vũ, “Vậy ai tặng nhỉ?”

“Anh không nhìn rõ mặt anh ta.” Quả thực, lúc đó Diệp Như Thìn đã rẽ

vào chỗ ngoặt hành lang, Trịnh Gia Vũ dĩ nhiên không thể nhìn rõ.

“Nhưng, dáng người hình như cao hơn anh một chút, ăn mặc khá cầu

kỳ.” Trịnh Gia Vũ cố miêu tả người đó, mặc dù trong lòng có dự cảm không
tốt, nhưng cũng không muốn giấu Thẩm Hy Mạt nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.