ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 60

“Đã bảo em đừng uống nhiều như thế, lại không nghe?” Trịnh Gia Vũ

vốn luôn dịu dàng với cô, lần này coi như trách nhẹ.

“Bây giờ em có thể về chưa?” Đầu choáng váng, cô chỉ muốn nhanh

chóng thoát khỏi cái nhà hàng ồn ào này.

“Vậy để anh đi nói với họ một tiếng.” Sau khi tạm biệt mọi người, Trịnh

Gia Vũ đưa cô về.

Lúc này chỉ muốn nằm xuống, ngủ một giấc. Thẩm Hy Mạt ngồi ở ghế

sau, mơ màng nhắm mắt, dường như có thể ngủ ngay lập tức.

Trịnh Gia Vũ nghiêng người lấy dây an toàn, ở khoảng cách ngắn ngủi

đó có thể ngửi thấy mùi hương cỏ thanh thanh xen lẫn mùi rượu từ cơ thể
cô. Anh cúi xuống, ngắm kỹ cô. Dưới ánh sáng vàng dịu da cam trong xe,
trên khuôn mặt thanh tú, hàng mi cong dày đổ bóng một rợp nhỏ cong cong
dưới mắt. Anh ngơ ngẩn nhìn, nhưng lập tức trấn tĩnh, nhẹ nhàng thắt dây
an toàn cho cô.

“Như Thìn, Như Thìn...” Cái tên lúng búng bật ra từ miệng cô, lặp đi lặp

lại, giọng yếu dần.

Tay Trịnh Gia Vũ đang thắt dây an toàn, bỗng dừng, anh nghiêng tai lắng

nghe, chỉ sợ nghe nhầm. Đúng, anh đã nghe thấy, nghe thấy cô đang gọi tên
một người, trực giác cho biết chắc chắn người đó là đàn ông.

Chiếc xe lao như bay trên đường, giống như một con ngựa hoang bị mất

dây cương, cứ thế phi vun vút.

Đến trước ngõ nhà cô, Trịnh Gia Vũ quay đầu nhìn, Thẩm Hy Mạt vẫn

ngủ, hình như ngủ rất ngon.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.