ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 62

“Anh đến đây làm gì?” Thẩm Hy Mạt cố đẩy ra, nhưng Diệp Như Thìn

không nhúc nhích, cô đành bỏ cuộc.

Anh nắm tay cô, kéo ra một góc, ánh điện nhập nhoạng, nhưng cô vẫn rõ

từng đường nét trên khuôn mặt đó.

“Tại sao không đến?” Diệp Như Thìn lặng nhìn Thẩm Hy Mạt, mặt giận

dữ.

Anh ngồi đợi cô ở nhà hàng Lisa, uống hết ly này sang ly khác, nhưng

người vẫn không đến. Anh biết, thái độ của mình có phần cứng nhắc, nhưng
anh làm thế, chẳng qua vì muốn gặp cô, muốn mời cô ăn bữa cơm, thậm chí
có thể nói với cô một tiếng “cám ơn”. Nhưng lòng kiên nhẫn của anh bị bào
mòn từng phút, anh không đợi được cô, bởi vì biết rằng, sự chờ đợi của
mình là một con đường dài thăm thẳm, cô sẽ không đến, cho nên anh quyết
định đi tìm.

“Đi hay không là quyền của tôi.” Thẩm Hy Mạt giận dữ nói.

“Vậy... đó cũng là quyền của tôi.” Diệp Như Thìn áp sát cô.

Mùi hương chỉ thuộc về anh lại dần dần bao bọc cô, khiến cô bất chợt

ngỡ ngàng, đột nhiên cảm thấy hai người dường như lại trở về ngày xưa,
những năm tháng non nớt thơ ngây tin rằng chỉ cần yêu nhau là có thể trọn
đời bên nhau. Nhưng, cuối cùng lí trí đã trở về, cô nhìn đôi mắt trong sáng
đang từ từ ghé lại mỗi lúc mỗi gần, bèn nín thở, chống hai tay vào vồng
ngực rộng của anh, giọng kiên quyết: “Cách xa tôi ra.”

Diệp Như Thìn như không nghe thấy, càng ghé sát, bất thần quàng tay

ôm bờ eo mảnh dẻ của cô. Hương tóc thơm nức sộc vào mũi anh, anh trở
lên dịu dàng, ngón tay dài thanh tú vuốt ve mái tóc đó, mái tóc như một
dòng thác đen, từng sợi lọt qua kẽ tay anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.