ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 61

“Hy Mạt, đến nhà rồi, dậy thôi!” Trịnh Gia Vũ khẽ lay cô.

Miệng Thẩm Hy Mạt vẫn lung búng điều gì đó, giống như nói mê.

Trịnh Gia Vũ không thể nghe rõ cô nói gì, lại lay tiếp, lúc đó cô mới

miễn cưỡng mở mắt.

“Anh đưa em lên nhà nhé.” Trịnh Gia Vũ bước xuống, mở cửa xe, rồi

thận trọng đỡ cô xuống.

Lúc lên đến tầng năm, Thẩm Hy Mạt muốn lấy chìa khóa mở cửa, đột

nhiên phát hiện không thấy túi sắc, giật mình, sực tỉnh, ấp úng nói: “Túi của
em đâu?”

“À...” Trịnh Gia Vũ bỗng nhớ ra, anh mải dìu cô, quên mất túi sắc của cô

vẫn để ở ghế sau.

“Ở trong xe. Em đợi ở đây, anh đi lấy.” Nói xong, anh chạy xuống cầu

thang.

Nơi ở của Thẩm Hy Mạt là một khu nhà tầng thấp, cũ kĩ, là kiểu nhà của

những năm 80 của thế kỷ trước, không có thang máy. Cô sống ở tầng trên
cùng, bức tường quét vôi trắng cũ kĩ đã ngả màu loang lổ, nhiều mảng bong
tróc.

Thẩm Hy Mạt tựa nhẹ vào tường, nhắm mắt, bỗng nhiên một mùi hương

quen thuộc từ từ lan đến, đó là hương cam, quýt, thanh thanh lẩn quất quanh
cô, lại có cả... hơi rượu nồng nặc. Thẩm Hy Mạt còn chưa kịp mở mắt đã bị
một vòng tay ôm trọn vào lòng. Choáng váng mở mắt, nhìn thấy một gương
mặt vô cùng tuấn tú, nhưng ánh mắt lạnh giá, như băng tuyết ngày đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.