ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 65

“Bà ra đây làm gì?” Thẩm Hy Mạt cảnh giác đứng lên, chỉ sợ bà lại bị

ngã.

“Gân cốt bà còn dẻo dai chán, đến nhặt rau với cháu.” Nói xong, cúi

xuống cầm bó rau.

“Ôi, bà mới ốm dậy cứ nghỉ đi, ở đây không có việc gì cho bà đâu, bà

vào xem ti vi đi, nếu thấy chán thì nói chuyện với cháu cũng được.”

“Hy Mạt...” Giọng bà bỗng nhiên nặng nề.

“Sao vậy bà?” Nhìn tháy nét mặt buồn buồn của bà, Thẩm Hy Mạt ra

phòng khách lấy cái ghế đôn đem vào: “Bà ngồi xuống đây, có chuyện gì bà
nói với cháu đi.”

“Chuyện là thế này, em họ cháu đầu óc không được nhanh nhẹn, gần ba

mươi tuổi vẫn chưa tìm được vợ. Mấy năm nay chú con rất lo lắng. Vừa rồi
có cô gái đồng ý lấy nó, nhưng với điều kiện phải có căn nhà. Chú con chỉ
là công nhân bình thường, hoàn cảnh gia đình thế nào cháu cũng biết rồi,
lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua nhà?”

Thẩm Hy Mạt dừng tay, nét mặt bần thần. Mấy năm nay, phần lớn tiền

lương của cô đều dùng để chữa bệnh cho bà, tiền tiết kiệm không được bao
nhiêu, khi người chú vốn rất mực thương yêu cô, cần đến sự giúp đỡ của cô,
sao cô có thể bàng quan đứng nhìn?

“Vâng, bà để cháu nghĩ xem thế nào.” Thẩm Hy Mạt an ủi bà.

“Cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, nhưng bà nghĩ, cháu thử để ý xem

có bạn bè nào làm bên bất động sản, liệu có thể nhờ họ giảm giá ít nhiều
không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.