ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 71

“À...” Ánh mắt Thẩm Hy Mạt chợt lóe, cười gượng, nói: “Mấy hôm nay

em cần uống.”

Xưa nay cô không uống cafe vào buổi tối, vì sợ mất ngủ, nhưng có lúc

cần cafe để giữ cho cái đầu tỉnh táo, lúc này chính là thời điểm đó.

Thẩm Hy Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa dứt, vẫn nối nhau nhỏ

đều đều xối sạch cửa kính, biến những ô cửa thành những bức tranh thiên
nhiên tươi đẹp.

“Cộc, cộc, cộc...” Thẩm Hy Mạt lơ đãng tay gõ mặt bàn, như một đứa trẻ

hiếu động, Trịnh Gia Vũ mỉm cười nhìn cô, sau đó miệng khe khẽ huýt sáo
một điệu nhạc vui, tiếng sáo thánh thót lọt vào tai cô.

Cô ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, ánh mắt bỗng lộ vẻ hốt hoảng, bàn

tay đang gõ nhịp cũng dừng, mỉm cười nói: “Em vào toilet.”

Bước nhanh vào toilet, Thẩm Hy Mạt vội mở vòi nước, vốc nước lạnh vã

lên mặt. Nhìn mình trong gương, hai má ửng hồng như hoa tường vi phấn
hồng, nước đọng từng giọt lóng lánh như thủy tinh, khiến gương mặt càng
diễm lệ.

Người đàn ông vừa rồi là anh sao? Trong đầu lại hiện ra cảnh tượng vừa

thấy: hơi chếch bàn cô ngồi một chút, một bóng người rất quen hiện ra
trong tầm mắt cô. Anh mặc bộ quần áo tương đối thoải mái, tay trái đeo
đồng hồ, kiểu dáng quen quen hình như cô đã biết, nhưng mái tóc hơi khác,
ngắn hơn của Diệp Như Thìn một chút.

Cứ coi đúng là anh, thì sao?

Tại sao vừa rồi cô phải hoảng hốt như vậy? Thẩm Hy Mạt cảm thấy hành

động của mình thật kì quặc, rõ ràng anh ta đã không còn bất cứ liên quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.