ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 72

nào đến cô, nhưng trái tim Thẩm Hy Mạt vẫn gợn sóng như mặt nước gặp
gió thổi. Nụ hôn của anh tối hôm đó giống như chiếc cầu đưa cô về quá
khứ, từng mảnh kí ức liên tiếp được lật lên.

“Thẩm Hy Mạt, lý trí một chút đi! Người đó không phải là anh ấy.” Cô

cắn môi thầm nói với mình.

Thẩm Hy Mạt ra khỏi toilet, cúi đầu bước, không để ý một người đang đi

tới, bỗng “huỵch” một tiếng va vào người đó.

“Xin lỗi, xin lỗi...” Thẩm Hy Mạt rối rít nói.

“Nếu xin lỗi mà giải quyết được việc thì cảnh sát nên về nhà đi ngủ cho

rồi.” Người đó dường như không chịu bỏ qua, lạnh lùng phán một câu.

Thẩm Hy Mạt ngẩng phắt đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt lạnh buốt, cơ hồ có

thể làm cô biến thành băng.

“Anh?” Thẩm Hy Mạt kinh ngạc.

Bóng người quen thuộc hiện trong tầm mắt cô lúc trước, bây giờ đang

giả bộ tỏ vẻ bất cần, chính là Diệp Như Thìn.

“Thì ra, em ở đây.” Diệp Như Thìn thủng thẳng nói.

“Sao, anh tìm tôi à?” Thẩm Hy Mạt nhớ ra lúc trước đi vào toilet, cô vô

tình đi qua chỗ Diệp Như Thìn, chắc anh đã nhìn thấy.

“Tìm em?” Diệp Như Thìn buồn cười nhìn cô, “Tôi không có thời gian.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.