ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 92

Mặc dù anh không còn thuộc về mình nữa, nhưng sao lòng vẫn nhói đau?

Giống như... có mũi kim đâm, đâm vào vết thương...

Cảnh tượng hai người đó sánh vai nhau lại hiện trước mắt, gần như vậy

lại rất xa xôi, giống như cách hai thế giới. Trong khi rõ ràng cô và Diệp
Như Thìn vẫn ở trong một thế giới.

Xung quanh rất ồn ào, nhưng đột nhiên yên lặng khi người chủ trì tuyên

bố khai mạc. Tiếp theo là phát biểu của nhà tổ chức, người đại diện chính là
ông Diệp Quang Hoa, cha của Diệp Như Thìn.

Bà ta đã đến chưa? Thẩm Hy Mạt không để vào tai những lời khách sáo

của ông Diệp Quang Hoa, đột nhiên nhớ đến người đã mang thiếp mời đến
nhà mình. Đưa mắt nhìn khắp một vòng nhưng không thấy bóng dáng bà ta,
tại sao không đến? Lòng đầy băn khoăn. Cho đến khi một giọng thấp trầm
đầy uy lực vang bên tai, dòng suy nghĩ của cô mới đột nhiên bị cắt ngang.

Diệp Như Thìn xuất hiện trên khán đài có một sức cuốn hút đặc biệt mà

người ta không thể bắt chước, phong thái điềm tĩnh, đôi mắt đen rất sáng,
lóng lánh như vì sao sáng nhất nơi cuối trời.

Trước đây, Thẩm Hy Mạt cũng từng ngồi dưới khán đài nghe Diệp Như

Thìn diễn thuyết như thế này. Lúc đó, anh còn khá vụng về, tham gia cuộc
thi hùng biện ở trường, ánh mắt hồn nhiên sáng long lanh, nói còn chưa lưu
loát. Cô biết, anh căng thẳng vô cùng, nhưng vẫn cố tỏ ra ra điềm tĩnh, tự
nhiên. Nhưng cuộc thi hùng biện hôm đó, anh đã thể hiện rất tốt, cuối cùng
đoạt giải nhì. Hôm nay, dù bản lĩnh hay phong thái anh đều đã trưởng thành
vượt bậc, rõ ràng không còn là chàng trai vụng về thuở ấy.

Còn cô hôm nay, quả thực cũng không giống ngày xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.