ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 113

- Không, tôi không hỏi. Tôi có sáu chị em gái. Họ đều có chồng giàu có.

- Một phần bảy gia sản so với toàn thể cũng là số tiền khá lớn. Có lẽ họ
không có một đồng xu đứng tên họ.

- Ý tưởng này từ đâu đến như thế? Chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận.
Tại sao các chị em gái của tôi cần có tiền đứng tên của họ?

- Vì lý do như tôi đã nói. Cha mẹ không có quyền làm như thế với con cái.
Anh không tốt hơn gì bố mẹ anh. Một người trong số chị em gái của anh
nếu gặp cơ hội thuận lợi, chị ta có thể vươn lên để điều khiển đồn điền cà
phê này. Có thể anh đúng, có thể họ không lưu tâm. Tôi lưu tâm, vì đây là
chuyện rất quan trọng. Phụ nữ không phải là công dân hạng hai. Tôi không
tin anh có đi học ở lục địa. Bây giờ đã thập niên 80 rồi, ông Grayson à. Phụ
nữ không còn phải hầu hạ cho đàn ông. Tôi muốn về nhà, và tôi muốn về
bây giờ.

- Tốt! - Parker đáp. - Coi chừng đường đi, kẻo đi vào trong thác.

- Lạy Chúa, tôi ghét chuyện bị người ta làm cho tôi thất vọng - Annie giận
dữ nói.

- Cái gì?

- Im đi. Tôi không nói với anh, - Annie vẫn nóng giận. Trên đường về nhà ở
đồn điền, họ im lặng. Khi Parker giữ cánh cửa cho cô đi vào, Annie bước
vào đi dọc theo hành lang về phòng. - Mẹ kiếp. - Cái túi xách cô đã tháo
tung đồ đạc ra hết. Bây giờ cô phải sắp xếp vào lại. Cô bỏ đại hết vào túi
xách. Tiếng dây kéo trên túi xách khi kéo đóng lại vang lên thành tiếng kêu
thật lớn trong phòng, khiến Annie nhăn mặt.

- Ngay khi mình tưởng mình gặp được người hoàn hảo, thì hóa ra anh ta chỉ
là đồ bỏ. Mẹ kiếp, mẹ kiếp!

- Chuyện này thật ngu ngốc, Annie, - Parker nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.