ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 116

- Cô hãy bước lên xe kẻo tôi bế cô vứt lên cho mà xem, - Parker lại nói lớn.

- Đừng hòng, Parker Grayson!

- Cô học cách ăn nói như thế ở đâu vậy? Cô phải biết xấu hổ chứ.

- Tôi học anh trai tôi và bạn bè của ảnh. Tôi không xấu hổ gì hết. Bây giờ
tránh đường cho tôi đi, kẻo tôi đẩy cả xe lẫn người anh xuống vực.

Nhìn hàm xai cô căng cứng và nhìn cặp mắt nẩy lửa của cô, Parker biết cô
dám làm lắm. Anh cảm thấy bụng quặn đau. Mới cách đây mấy giờ họ đã đi
chơi với nhau, và anh nhận thấy anh thích người thiếu nữ hay nóng giận
này. Rõ ràng anh nghĩ David đã nói đúng. Anh thấy cảnh bố mẹ anh nhìn
các con khôn lớn, thấy cảnh họ đi du lịch và sống bên nhau cho đến lúc già.
Cô ta nói có đúng không? Nếu cô ta nói đúng, điều đó sẽ làm mình ra sao?
Liệu Mattie có bảo mở tiệc ăn mừng không?

- Tốt, cô cứ đi đi, cô Khôn Ranh.

- Tôi thích khôn ranh hơn ngu đần, - Annie đáp. Cứt, cứt cứt. Tại sao
chuyện đang tốt đẹp bỗng trở thành tồi tệ đáng ghét như thế này? Cô có
phản ứng quá đáng không? Dĩ nhiên hơi quá đáng, nhưng cô sẽ không lùi.
Và cô đã làm thế với nhiều người rồi, nhất là với đàn ông, những người
thường nghĩ đàn bà là công dân hạng hai.

Một lát sau, Annie đi khập khiểng vào phi trường, chỉ một lát mà cô tưởng
chừng lâu bất tận. Parker lái chiếc xe của đồn điền chạy từ từ sau cô. Cô
nói:

- Cứ để hành lý của tôi trên vỉa hè.

Parker đứng trước mặt cô. Anh cất kính râm.

- Nếu bố tôi còn sống, ông sẽ quất tôi một trận vì tội để cho cô đi bộ đến phi
trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.