ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 13

- Mình gọi nhà buôn sách cũ, hẹn họ đến lấy sách vào lúc 9 giờ 30. Chúng
ta sẽ có hai trăm mười đôla. Chúng ta có thể ở một đêm trong khách sạn rẻ
tiền mà khỏi lo chạy vạy tiền bạc một hôm. Như thế nghe được không?

- Tuyệt vời.

- Tốt, trong lúc cậu rửa bát đĩa, mình đi lấy xe của mình. Nếu cậu muốn,
mình lái xe cậu đến đây luôn?

- Rất tốt. Chỉ có vài cái đĩa. Chắc cậu sẽ chất đồ đạc lên xe lâu đấy, vì cậu
có những bức tranh nữa. Chúng ta sẽ làm xong một lần thôi.

***

Một giờ sau, Annie mang cái vali cuối cùng của mình xuống xe. Cái xách
nhỏ đựng đồ mỹ phẩm và cái xách đựng áo quần giặt với vải trải giường, là
những thứ cuối cùng sẽ đem xuống xe vào sáng chủ nhật.

- Ở ghế sau xe mình còn rộng chỗ, nếu cậu cần để gì cứ để, Jane à.

- Cậu xem thử có thể để cái giá vẽ nhỏ của mình vào đấy được không? Nếu
được, mình có thể nhìn vào gương chiếu hậu để thấy phía sau xe mình rõ
hơn.

- Cứ đem xuống chất vào. - Annie nói.

- Được rồi, mình sẽ gặp nhau dưới bãi đỗ xe. Annie mở cửa xe để đẩy cái
giá vẽ vào khoảng trống giữa ghế ngồi phía trước và ghế sau. Khi cái chân
giá không chịu tụt xuống, cô lấy vai đè mạnh. Cô nhìn xuống xem có phải
đôi giày tập chạy cũ của cô làm cho chân giá bị kẹt không. Đôi giày có ở
đấy, nhưng chính cái bao vải bạt với hàng chữ đen trên bao làm cho cô
choáng váng đầu óc. Ngân hàng Quốc gia Boston. Khi cô nâng cái chân giá
vẽ để di chuyển nó ra sau ghế tài xế, cô xây xẩm mặt mày. Khi mắt đã thấy
rõ lại, cô hạ cửa kính xe xuống và đóng sầm cửa xe lại. Cơn xây xẩm khác
ập đến khi cô vịn vào nắm cửa để dựa người. Khi cơn choáng thứ hai qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.