ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 144

- Vì tôi giàu, tôi có thể mua đồ đến khi nào ngán thì thôi. Người nào khi đi
nghỉ hè cũng mua sắm áo mới hết. Sao khi tôi đưa cho ông bộ đồ mới tôi
mua, tôi không nghe ông nói gì hết?

- Chuyện đó lại khác. Đừng để tôi quên mang về hai cái váy cỏ. Cô có tiêu
nhiều tiền không? - Elmo hỏi, vẻ láu cá.

- Rất nhiều. Nhiều hơn số tiền tôi mua sắm áo quần cả đời. Elmo, tôi có
mua cái xách tay Chanel. Ông đoán bao nhiêu tiền.

- Hai trăm đôla à?

- Thử trả hai ngàn hai trăm đôla họ có bán không?

- Trời đất!

- Nói ông biết, tôi đã tiêu hết bảy ngàn đôla. Khi tôi tính toán lại, tôi gần
phát bệnh. Tôi điên cả người.

- Tôi cũng nghĩ thế. Nội cái thuốc an thần mà người bác sĩ thú y cho hai con
chó này cũng đã ớn rồi. Chúng ta sẽ làm gì cho hết giờ?

- Đọc sách báo. Hay là tôi bảo người tiếp viên chiếu phim xem. Ông phải
đeo núm nghe mới nghe được, ông có thể nghe âm nhạc. Nếu ông muốn
chơi bài, ta qua bên kia. Hay chúng ta có thể ngủ.

- Chúng ta nói chuyện. Cô có biết tôi đã nghe tin tức đêm qua như thế nào
không?

- Tin tức à? - Annie cười khúc khích.

- Phải, tin tức. Nhưng tin tức ở Boston. Cô nhớ tên người tù vì tội ăn cướp
tiền ngân hàng chứ? Hắn sẽ được ra khỏi tù sớm hơn vài năm vì hạnh kiểm
tốt. Bây giờ hắn trên ba mươi rồi. Hắn đã sống những năm tháng đẹp nhất
của cuộc đời trong tù. Hắn nói điều mà tôi không hiểu được. Hắn nói nếu
tiền mà tìm ra được ngay tức khắc, thì chắc hắn không ở tù lâu như thế. Hắn
nói thế có đúng không, Annie?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.