ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 23

Chương hai

- Cậu nói lại cho mình nghe lý do tại sao cậu muốn đến cái xứ đầy ánh mặt
trời, ấm áp, kỳ diệu này lần nữa đi. - Jane nói rồi ngồi dựa người ra ghế,
đồng thời đẩy cái dĩa ăn ra giữa bàn. - Lạy Chúa, mình mệt quá. Trông cậu
phờ phạc, Annie à. Cả hai chúng ta cần ngủ một giấc 12 giờ mới đủ.

Annie thở dài, tiếng thở dài mà người ngồi bên kia phòng cũng nghe được.
Cô châm điếu thuốc, một việc hiếm khi cô làm, vì cô không chịu được khói
thuốc.

- Mùa hè nào bố mẹ mình cũng đưa Tom và mình đến đây. Mình nhớ mình
sung sướng biết bao khi đến đây. Lòng nhẹ lâng lâng, mặt mày rạng rỡ.
Mình còn nhớ rất rõ mùi hoa nhài và hoa ô liu thơm ngát tỏa ra lúc trời
chạng vạng. Jane à, mình xin thề với cậu, mùi thơm thường làm cho mình
chết ngạt tại chỗ. Mẹ mình thường nói bà muốn đóng chai hương thơm ấy
để đem về Tennessee mà dùng. Người ta gọi xứ sở này là thiên đường hạ
giới. Mình cam đoan với cậu cảnh đẹp đã in vào óc cậu cho đến khi đi ngủ
cậu cũng phải nằm mơ thấy cái tiểu bang tươi đẹp này.

- Mình thường nói ngày nào đó mình sẽ đến sống ở đây. Cho nên bây giờ
mình đến đây. Mình hy vọng cậu cũng sẽ yêu xứ sở này như vậy.

- Mình đã yêu rồi. Mình nghĩ là chưa bao giờ mình thấy hoa đẹp lộng lẫy
như ở đây. Hoa gì có màu tím treo ở đằng ấy thế?

- Hoa đậu tía. Những bụi lớn kia là cây khô còn những cây hoa kia là sơn
thù du. Những cây ô liu là những cây có nụ vàng nho nhỏ. Jane, bữa ăn
ngon quá.

- Chúng ta phải đi thôi, Annie à, nếu không mình sẽ ngủ gục mất. Đến nơi,
chúng ta phải mở tài khoản ở ngân hàng ngay. Quỹ phiếu của Elmo có thể
giúp chúng ta được thảnh thơi ít ra cũng 5 ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.