ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 26

- Cậu dậy trước mình hả?

- Dĩ nhiên. Mình thích tắm cho sớm, nhưng nước nóng quá. Mình mua đủ
thứ trong cái tiệm nhỏ sạch sẽ ấy. Chúng ta cần tìm tiệm bán thực phẩm nào
khác để mua. Tiệm này bán đắt quá.

- Mấy giờ rồi?

- Mười một giờ. Nếu cậu không chần chừ thì chúng ta có thể ra khỏi đây lúc
một giờ. Mà này, điện thoại nối rồi. Chúng ta có ai để gọi không?

- Không có ai hết. Thế là quá tốt rồi, Jane. Tại sao mình ăn ba quả trứng
buổi sáng mà cậu chỉ ăn một quả?

- Vì mình là người ăn một quả trứng. Có lẽ ngày nào đó mình sẽ ăn ba quả.
Cái gì cũng bắt đầu hết.

Annie cảm thấy nặng ngực. Thật vậy, cái gì cũng lần đầu tiên hết. Bất cứ
phạm nhân nào cũng làm điều sai trái lần đầu hết. Từ “phạm nhân” làm cô
tái mặt.

- Annie, trông cậu có vẻ bơ phờ. Cậu có khỏe không?

- Khỏe. Có lẽ mình ngủ quá nhiều. Mọi việc quá mới mẻ, nhưng cũng
không mới nếu cậu biết cảm nghĩ của mình. Chắc là vì mình ăn sáng quá
no. Cậu cần mình dọn dẹp rửa bát đĩa giúp không?

- Không. Cậu cứ để đấy cho mình. Annie đi về phòng. Cô bò xuống giường,
lôi cái bao tiền ra giữa phòng. Hai tay run run, cô mở cái móc bằng kim
loại, đổ hết tiền bạc trong bao ra nền nhà. Bạc giấy đủ loại buộc thành từng
bó nhỏ và các trái phiếu nằm trộn lẫn nhau. Cô tộng hết vào cái bao gối, rồi
cho vào cái bao đựng đồ giặt ủi. Thế nào cô cũng tìm cách đốt cái bao của
ngân hàng và ném cái móc sắt xuống biển, vì trên móc có huy hiệu của
ngân hàng. Bỗng cô lấy ra hai trăm đôla, toàn bạc giấy 20 đô. Chắc cô phải
gởi tiền này vào ngân hàng thôi. Không nên giữ nó trong bao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.