ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 270

là giấc ngủ không mộng mị kéo dài 24 giờ liền. Cô ném cái xách lên
giường. Tại sao khách sạn nào cũng có vải trải giường có hoa màu vàng
cam và màn treo cùng vải ấy?

Khi Annie mở nắp chai trà đá, cô thấy ngọn đèn đỏ nhấp nháy trên máy
điện thoại bên cạnh giường ngủ. Trả lời bây giờ hay lát nữa. Cô nhìn cái
đồng hồ mà Tom đã đưa cho cô. Anh ấy đã nói cho cô biết rằng đây là loại
đồng hồ đa chức năng, nó cho biết thì giờ ngày tháng rồi, mà còn đóng vai
trò như cái la bàn, giúp cô đang biết mình ở đâu, biết thời giờ khác nhau
giữa các nước, và nếu cô học cách để điều chỉnh, cô có thể biết mình đang ở
cùng mực nước biển hay không. Bây giờ là hai mươi sáu tháng Tám. Giờ là
4 giờ 45. Những người duy nhất biết cô là Elmo, Tom và Jane. Lạy Chúa,
phải chăng cô đã đi tám tuần rồi? Dù cái đồng hồ Thụy Sĩ đa chức năng sai
lầm đi nữa, cô cũng biết cô đã rong ruổi trên đường quá lâu rồi. Cô phải về
nhà vào cuối tuần vì sắp đến ngày sinh nhật của Daisy, và món quà đặc biệt
của cô phải đến vào lúc 10 giờ sáng ngày mốt. Cô muốn có mặt để thấy bộ
mặt của cô bé ra sao.

Chuông điện thoại reo ngay khi cô uống nước trà đá hớp cuối cùng. Cô nói
lớn vào máy điện thoại, giọng không mấy lịch sự.

- Alô?

- Annie, Elmo đây. Cô khỏe chứ?

- Chắc là khỏe. Tại sao ông hỏi thế? Elmo nói cho cô nghe câu chuyện giữa
ông với Newman.

- Cô cần phải về nhà, Annie à.

- Tôi đang nghĩ đến chuyện ấy, Elmo. Sáng mai tôi sẽ về. Tôi muốn về nhà
ăn sinh nhật Daisy. Tôi nghe buổi trại thành công rực rỡ. Mấy con chó khỏe
không? Ông nói chúng nhớ tôi vì ông tin tôi muốn nghe thế, hay chúng nhớ
tôi thật? Elmo, ông có tin Newman không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.