ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 289

- Tôi nói không được. Cô phải để yên cái chân.

- Nếu tôi tìm được người bằng lòng lái xe tôi về Charleston thì sao? Tôi
ngồi sau xe, chân gác cao lên.

- Thế thì được. Xin lỗi, Clay, tôi không thể ở lại ăn sáng được. Leroy
Adams hôm qua bị gãy xương đòn gánh, tôi cần đến kiểm tra ra sao. Xin
cảm phiền, cô Clark. Khi ông bác sĩ đã ra về, Annie hỏi:

- Ông có biết ai tôi có thể thuê để lái chiếc xe của tôi về nhà không?

- Không. Để tôi lái cho.

- Ồ không, tôi không thể làm phiền ông như thế. Làm sao ông về lại nhà?

- Cô không biết ai có thể lái cho tôi về được à? Annie bật cười.

- Chắc là có. Ông nói thật chứ?

- Tôi hơi chán thấy cảnh cỏ mọc. Từ lâu tôi không đến Charleston. Tôi và
Jake có thể đi chơi một vòng cho vui.

- Gặp lúc khác, tôi không cần, nhưng ngày mai là sinh nhật con gái đỡ đầu
của tôi, tôi phải đến phi trường để nhận món quà mà tôi đã mua cho nó.

- Chắc là quà đặc biệt.

Đúng thế - Annie kể cho Clay nghe câu chuyện của Jane và Daisy.

- Đồ khốn nạn! Dĩ nhiên tôi sẽ lái xe cho cô về. Có thật cô tin con chó nhỏ
“Tách trà Yorkie” này sẽ làm cho cô bé sung sướng không?

- Tôi rất tin. Thú vật là phương thuốc hữu hiệu nhất chữa lành cả thể xác lẫn
tinh thần người ta. Cứ nhìn ông và Jake thì rõ. Ông sẽ làm được gì nếu
không có nó? Rosie và Harry giúp tôi đương đầu với những lúc gian nan rất
có hiệu nghiệm. Daisy cần có ai để thương yêu. Cần ai đó thương nó vô
điều kiện. Con chó con rất hợp với nó, và con chó chỉ mới nặng khoảng 5
pao. Nó sẽ là nguồn yêu thương vô tận cho con bé. Trẻ con và chó. Có gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.