ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 340

Khi cửa mở, cô gặp một người đàn bà mập mạp, tròn trịa, tươi cười chào
đón cô.

- Mời cô vào, cô Clark. Ông Pearson đang đợi cô.

- Đợi tôi à? Tôi mới đến đây có vài giờ. Chắc bà lẫn lộn tôi với người khác
rồi.

- Tôi không lẫn lộn đâu. Ông Pearson đã nói, thế nào có ngày cô cũng đến
đây, - giọng người đàn bà trở nên có vẻ ân hận. - Tôi ước chi cô đến sớm
hơn. Ông Pearson không được khỏe. Vài ngày nữa có thể ông ấy không nhớ
gì hết. Tôi đã gọi lên lầu báo cho người y tá của ông biết cô đã đến đây. Cô
cứ đi lên; cánh cửa thứ nhất ở bên phải. Cô dùng trà hay cà phê, tôi mang
lên?

- Không, cám ơn. - Tại sao ông Pearson đợi cô? Annie leo lên chiếc cầu
thang bằng gỗ gụ đẹp đẽ, cô ngạc nhiên khi thấy cánh cửa sổ ghép kính màu
ở chỗ đầu cầu thang. Cái gì cũng sạch, bóng và thơm mùi chanh. Không
thấy ở đâu có một hạt bụi hết. Hành lang trên lầu rộng và dài kinh khủng,
với những thứ treo trên tường mà cô đoán là ảnh tổ tiên giòng họ Pearson
lồng khung mạ vàng, và dưới những tấm ảnh này là những chiếc bàn nhỏ để
sách và ảnh lồng khung bạc. Cô gõ cửa nhè nhẹ. - Mời vào, cô Clark, -
người y tá lên tiếng, giọng vui vẻ. - Ông Pearson đang đợi cô. Annie hít vào
một hơi thật sâu. Cô không ngờ cô gặp ông Pearson với hình ảnh như thế
này. Elmo trông còn lực lưỡng khi so với ông Pearson, vì ông này da bọc
xương.

- Ông Pearson, tôi là Anna Clark. Tôi đến để nói với ông về anh con trai
Andrew của ông. Ông có biết anh ta ở đâu không, và nếu ông biết, ông có
chỉ cho tôi biết không? Bộ xương nằm giữa đống gối đưa lên bàn tay xương
xẩu. Ông ta vẫy lui vẫy tới.

- Như thế tức là ông ta không biết Andrew ở đâu. Thằng ấy thỉnh thoảng lén
lút về đây. Hắn ăn cắp đồ của bố hắn và hắn tưởng chúng tôi không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.