ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 361

hết đi. Tôi muốn cô hứa, Annie.

- Không được, Elmo. Tôi đã lấy số tiền ấy. Tôi phải trả giá. Tôi muốn trả
cái giá ấy một ngàn lần rồi. Chỉ vì tôi không can đảm mà thôi. Tôi không
muốn để cho mọi người nghĩ ông là tội phạm. Ông nghe tôi nói không,
Elmo. Tôi không hứa với ông!

- Hứa đi, Annie. Tôi chỉ yêu cầu cô có thế.

Và vì cô không từ chối được ông điều gì, nên cô phải hứa với ông, giọng
tức tưởi vì nước mắt.

- Thế là bất công, Elmo, tôi được rảnh nợ, còn ông thì mang vết nhơ trong
trí nhớ của mọi người.

- Cô không rảnh nợ đâu, con ơi. Giữ kín sự bí mật mới là hình phạt. Cuối
cùng, chính ta mới là người rảnh nợ.

- Jane có biết không?

Annie đợi lâu mà vẫn không nghe ông trả lời, cô hốt hoảng, gọi lớn:

- Elmo! Elmo!

- Biết, cả hai chúng tôi đều biết. Bỗng ông ra đi, bàn tay cứng đờ trong tay
Annie.

- Jane!

- Tôi đây, Annie.

- Ông đi rồi.

- Tôi biết.

- Cả hai người biết tôi lấy số tiền mà không nói lên một tiếng.

- Cô nói cái gì đấy, Annie?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.