ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 45

- Tôi nhớ hoa ấy rồi. Tôi đặt mua giống hoa ấy từ Hòa Lan. Hoa ấy rất đẹp.
Bố con không muốn để cho mẹ hái hoa ấy đi. Mỗi khi ổng đi bên bồn hoa,
ông thường đếm có bao nhiêu cái. Tại sao bố con không đến đây? Bệnh
khớp lại hành hạ ông phải không?

Lại giây phút chợt nhớ khác.

- Con yêu mẹ, mẹ à. Lạy Chúa, tại sao nên nông nỗi như thế này?

- Lạy Chúa, Annie, coi chừng khi lái kẻo chết cả hai chúng ta. Gần đến nhà
chưa?

- Sắp đến rồi, - giọng Annie rướm lệ. - Mẹ thương con không, mẹ?

- Lạy Chúa, bé ơi, tôi không biết cô là ai mà. Tôi nghĩ khi biết cô rõ hơn, tôi
sẽ yêu cô. Annie lặng lẽ lái xe, nước mắt chảy xuống hai má. Annie cảm
thấy có bàn tay vỗ nhẹ trên vai mình.

- Thôi, thôi. Chuyện sẽ đâu vào đấy thôi. Đừng khóc. Nếu tôi nhớ được đã
nói gì để cho cô khóc, thì tôi sẽ xin lỗi.

- Mẹ đừng lo về chuyện này. Con sẽ không khóc nữa đâu. Bây giờ con nổi
điên. Con trai của mẹ, Tom, là đồ rác rưởi. Mẹ biết sao không? Bà vợ Mona
của anh ấy còn rác rưởi hơn anh ấy nữa. Ngay bây giờ con không thích
người nào hết. Mẹ à, chắc mẹ biết con không bao giờ phàn nàn. Không một
lần. Con làm việc cật lực. Tom thì hưởng thụ của cải của bố mẹ. Chắc mẹ
nghĩ anh ấy sẽ giúp đỡ. Có phải vì anh ấy là con trai, còn con là con gái,
phải không? Vì thế mà con làm cái gì con phải làm. Con không phải đồ ăn
trộm. Mà đúng, trước kia mới không. Con trở thành đồ nói láo. Mẹ có nhục
vì con không, mẹ?

Norma Clark ngậm chặt miệng, rồi mở ra.

- Tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện bí mật của cô đâu. - Annie rời mắt
khỏi mặt đường, hơi quay lui và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.