ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 47

- Con sẽ không nói cho ai biết chuyện Grace, nếu mẹ không nói cho ai biết
chuyện con có tiền. Norma gục gặc đầu.

- Nói thế nghe được đấy. Chúng ta bắt tay nhé?

- Tại sao không? - Annie đáp rồi đưa tay ra. Norma bắt tay thật mạnh. - Vì
sao Grace chết, mẹ?

- Họ phạt bà nên bà chết. Billie nói chúng tôi phải phát âm cho đúng chữ p
và q, nếu không sẽ bị phạt. Tôi phát âm đúng chữ p và q. - Norma trang
trọng nói. Annie rẽ xe rồi hít vào một hơi dài.

- Chúng ta đừng nói chuyện như thế này nữa. Hãy nói sang chuyện gì vui
hơn. - Cô ghi nhớ trong óc sẽ hỏi xem Billie là ai.

- Đường về nhà sao quá xa. Liệu cô có đi lộn đường không, cô em?

- Đi nhiều lần rồi. Tại sao mẹ không nằm ngủ một giấc. Khi về đến nhà con
sẽ thức mẹ dậy. Mẹ, mẹ có nhớ cái áo dài vải hoa có diềm không, cái áo có
hoa màu tím và hồng ấy? Mẹ có cái mũ che nắng có dãi vải bự màu tím mà
mẹ thường đội để ra vườn?

- Tôi đã nói, cô em ơi, họ ăn cắp của tôi hết rồi!

- Con sẽ mua cho mẹ cái khác giống như thế, - Annie nói - Lần này sẽ
không có ai ăn cắp của mẹ nữa đâu. Con hứa đấy.

Khi Annie nhìn vào gương chiếu hậu, cô thấy mẹ đã ngủ say.

- Mẹ kiếp, con sẽ không khóc nữa. Nhất định con sẽ không khóc nữa. Con
xin lỗi mẹ. Con đã làm việc tốt nhất rồi. Ngay cả Tom cũng đã làm điều tốt
đẹp nhất rồi. Con nghĩ chúng con đã làm hết mình. Thật con đã làm hết
mình. Từ rày về sau, mẹ sẽ bình an hạnh phúc. Con không cần lưu tâm đến
việc gì sẽ xảy đến cho con. - Để cho hả dạ, Annie nghiêng đầu ra ngoài cửa
sổ, hét thật to: Mẹ có nghe không? Con cóc sợ những chuyện gì xảy đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.