ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 55

- Tôi ở tại tiệm dược phẩm để mua aspirin. Tôi đi bộ vì hôm ấy trời đẹp.
Tôi đang nói chuyện với ông Richardson, hay có lẽ tôi trả tiền. Tôi không
nhớ chính xác. Cả hai chúng tôi đều nghe tiếng nổ. Khi tôi về nhà, đi qua
bãi đậu xe, thấy cảnh tượng xảy ra. Đấy, tôi chỉ biết có thế.

- Còn tôi đang ở trong nhà, - Jane nói. - Thực ra tôi đang chuẩn bị đi đến
bưu điện để gởi tờ giấy báo thay đổi địa chỉ thì Annie về. Vì quá hốt hoảng
lo sợ cho số tiền tôi gởi trong ngân hàng, nên tôi quên chuyện đi đến bưu
điện. Tôi không để địa chỉ lại.

- Hai cô có ai thấy hay nghe cái gì không?

Cả hai cô đều lắc đầu.

- Có phải hai cô luôn luôn để cửa sổ xe mở không?

- Cửa sổ phía sau của xe tôi bị kẹt. Nếu trời tốt, tôi thường để mở. Nhưng
gặp khi trời xấu, tôi cố gắng hết sức mới đóng được. Nhưng để trả lời ông,
xin nói là khi trời tốt, tôi thường để mở, - Annie nói. - Tôi cũng thế. Tôi rất
lười quay cửa kính lên, - Jane nói. - Tại sao ông hỏi thế?

- Chúng tôi nghĩ có khả năng tên cướp đã ném bao bạc vào một trong các xe
đậu ở bãi đỗ xe khu đại học.

- Nhưng tôi nghĩ tên cướp đưa bao bạc cho tên thứ ba. - Annie nói, mắt mở
to, thơ ngây.

- Chúng tôi không loại trừ khả năng ấy.

- Hầu hết các xe đậu ở khu đại học đều mở cửa sổ vào mùa xuân, - Jane nói.
- Báo buổi sáng vào hôm lễ tốt nghiệp có đăng một bức hình. Tôi thấy bức
hình đăng ở trang bìa cho thấy hầu hết kính cửa sổ các xe đều mở. Có phải
ông nghi chúng tôi không?

- Tôi không nói thế.

- Vậy ông nói sao? - Annie hỏi thẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.