ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 98

Anh đứng bên cạnh cô một lát rồi chìa tay. Annie bóp tay anh, bóp thật
mạnh.

- Bắt tay thắm thiết lắm, cô Clark. - Grayson cười toe toét, hai hàm răng
trắng đều rí.

- Anh trai tôi dạy tôi bắt tay như thế đấy. Chúng tôi thường vật tay. Tôi luôn
luôn thắng. Ông Grayson, vì tôi còn bực chuyện hôm qua ông bắt tôi đợi
hai giờ trong không khí nóng bức mà vẫn không thấy người tài xế của ông
đến.

- Tôi xin lỗi, người tài xế của tôi bị xẹp hai cái lốp. Không phải chỉ một mà
hai. Tôi ngồi trong phòng khách mắc dịch từ 6 giờ 30 đêm qua. Bởi thế mà
trông tôi như thế này. Không biết cô thấy ra sao, chứ tôi đã ngồi đợi cô 12
giờ liền đấy, - Annie cười duyên dáng. - Không biết có phải đây là ăn miếng
trả miếng như các chị em gái tôi thường nói hay không? Nếu đúng thế thì
tôi cần biết để biết cách đề phòng. Mặc dù không muốn cười, Annie cũng
phải bật cười.

- Tôi nghĩ bây giờ thế là huề - Cô chờ đợi. Anh còn hơn là đẹp nữa, anh - cô
suy nghĩ để tìm từ cho chính xác - quá tuyệt diệu. Cao, sáu phít ba inh hay
bốn, rắn chắc, rám nắng, tóc đen hơi gợn sóng. Mặc quần sóc kaki, đi giày
đế mềm, và sơ mi trắng toát. Cô tự hỏi không biết con họ sẽ ra sao. - Tại
sao anh nhìn tôi như thế?

- Daniel nói cô là vận mệnh của tôi. Tôi nghĩ anh ấy nói đúng. Cô nghĩ sao
về vấn đề này? - Parker hỏi, giọng hơi trêu chọc. Mặt Annie ửng hồng, cô
nói:

- Tôi phân vân tự hỏi không biết con của chúng ta trông sẽ ra sao?

Nước da rám nắng của Grayson tím lại, rồi trở thành đỏ.

Nếu cô lấy hành lý, chúng ta lên đường luôn.

- Thế chắc anh phải đợi tôi một lát lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.