ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 10

“Cậu là đồ hèn, Pan ạ.”

“Tất nhiên rồi, mình là đồ hèn. Mình có thể hỏi cậu định sẽ làm gì

không? Có phải cậu định lao ra và giật lấy chiếc ly từ những ngón tay run
lẩy bẩy của ông ta không? Cậu có ý tưởng gì trong đầu vậy?”

“Tớ chẳng có ý tưởng gì trong đầu cả, và cậu cũng biết rõ như vậy,” cô

khẽ vặc lại. “Nhưng giờ đây mình đã chứng kiến ông Hiệu trưởng làm gì,
mình chẳng còn lựa chọn nào cả. Chắc cậu cũng biết đến lương tâm chứ,
phải không? Làm sao mình có thể đi khỏi, ngồi trong Thư viện hay một nơi
nào đó và xoắn tay vào nhau trong khi biết tường tận chuyện gì sắp xảy ra?
Mình không định làm thế, mình hứa với cậu như vậy đấy.”

“Đây là điều lúc nào cậu cũng muốn.” Nó nói sau một lúc. “Cậu muốn

trốn ở đây và quan sát. Sao mình lại không nhận ra điều này trước đó nhỉ?”

“Đúng vậy, mình là thế đấy.” Cô nói. “Mỗi người đều biết mình sở hữu

một bí mật nào đó. Họ sẽ có một nghi lễ hay gì đó. Và mình muốn biết đó
là chuyện gì.”

“Điều đó không liên quan gì đến chúng ta! Nếu họ muốn thưởng thức

những bí mật nho nhỏ của họ, cậu nên cảm thấy tự trọng và để mặc họ.
Việc ẩn náu và nhìn trộm chỉ dành cho trẻ con thôi.”

“Mình hiểu chính xác điều cậu nói. Giờ thì đừng có càu nhàu nữa.”

Cả hai ngồi trong im lặng một lúc. Lyra cảm thấy không thoải mái trên

sàn tủ cứng và Pantalaimon tự cho mình cái quyền gãi râu lên một chiếc áo
choàng. Lyra cảm thấy những ý nghĩ lộn xộn trong đầu mình, và cô chẳng
muốn gì khác ngoài chia sẻ với nhân tinh của mình, nhưng cô cũng rất tự
trọng. Có lẽ cô nên tự gạt bỏ chúng ra khỏi đầu mà không nhờ đến sự giúp
đỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.