ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 113

“Hi sinh là một cách nói kịch hơn. Những gì xảy ra là vì lợi ích của

chúng cũng như của chúng ta. Và tất nhiên chúng đều đến với bà Coulter
một cách tự nguyện. Đó là lý do tại sao bà ấy rất quý giá. Bọn trẻ phải
muốn được góp phần, có đứa trẻ nào lại từ chối bà ấy chứ? Và nếu bà ấy
cũng sắp dùng cháu để lôi kéo chúng, có lẽ còn hiệu quả hơn nhiều. Ta thấy
rất hài lòng.”

Ông ta mỉm cười với cô giống như cách bà Coulter đã cười: như thể cả

hai bọn họ đều đang có cùng một bí mật. Cô mỉm cười lịch sự đáp lại và
ông ta quay đi để nói chuyện với người khác.

Cô và Pantalaimon có thể cảm nhận thấy sự sợ hãi của nhau. Cô muốn

một mình đi khỏi và nói chuyện với nó; cô muốn rời khỏi căn phòng, cô
muốn quay trở lại Học viện Jordan và căn phòng nhỏ bé tồi tàn của mình
trên cầu thang số Mười hai, cô muốn tìm ngài Asriel…

Và như thể là câu trả lời cho mong muốn cuối cùng của cô, cô nghe thấy

có người nhắc đến tên ông, và đến gần nhóm người đang bàn luận với cái
cớ là lấy thêm bánh nướng từ chiếc đĩa trên bàn. Người đàn ông mặc chiếc
áo đỏ tía của giám mục đang nói:

”Không, tôi không nghĩ sẽ có một lúc nào đó ngài Asriel gây phiền phức

cho chúng ta.”

“Ông vừa nói ông ta đang bị giữ ở đâu nhỉ?”

“Trong một pháo đài tại Svalbard, tôi nghe nói thế. Bị canh giữ bởi

panserbjorne, ông biết đấy, có nghĩa là những con gấu mặc áo giáp sắt.
Những sinh vật ghê tởm! Ông ta sẽ không trốn thoát khỏi chúng nếu mạng
sống của ông ta đáng già hàng nghìn. Thực tế là tôi thực sự nghĩ mọi
chuyện rất rõ ràng, gần như rất rõ ràng…”

“Thí nghiệm cuối cùng đã khẳng định điều tôi luôn tin tưởng rằng Bụi

xuất phát ra từ nguyên lý bóng tối, và…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.