ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 119

ông ấy đây, vì cả người ông ấy thường đầm đìa máu khi ông ấy làm xong
việc.”

“À cháu đang đùa ta rồi.”

“Cháu không đùa.”

Con Vượn cáo thốt ra những tiếng meo meo khe khẽ vừ từ trèo lên phía

sau đầu người đàn ông và nhìn cô chằm chằm.

“Chúc ngủ ngon,” cô nói. “Cháu có thể thấy bố cháu đang đến. Trông

ông ấy hơi giận dữ.”

Người đàn ông đội mũ chóp cao liếc nhìn quanh, Lyra bước về phía đám

đông tại nhà hát. Cô mong muốn được nhìn thấy đường xe lửa ngầm biết
bao (bà Coulter nói nó không được xây dựng cho những người thuộc giai
cấp của họ). Cô cũng rất sợ sẽ bị bắt ở dưới đó. Tốt hơn là nên ở ngoài, nơi
cô có thể chạy nếu buộc phải vậy.

Cô lại tiếp tục đi, những đại lộ trở nên tối hơn và vắng vẻ hơn. Trời đang

mưa phùn, nhưng dù không có đám mây nào, bầu trời thành phố cũng quá
ảm đạm với những á đèn để có thể nhìn thấy những ngôi sao. Pantalaimon
nghĩ rằng họ đang đi về hướng Bắc, nhưng cả hai đều không thể chắc chắn
về điều này.

Những đại lộ dài bất tận hai bên là những căn nhà gạch giống hệt nhau,

với những mảnh vườn chỉ đủ lớn để đặt thùng rác. Những nhà máy lớn tồi
tàn phía sau hàng rào thép gai, với một chiếc đèn anbaric treo trên tường
cao và một người bảo vệ đêm đang ngáy ngon lành bên cạnh chiếc lò than.
Thỉnh thoảng có một nhà nguyện dáng vẻ sầu thảm, trông chẳng khác nhà
kho là mấy. Mỗi khi thử gõ cửa một trong những nơi đó, cô chỉ nghe thấy
tiếng rền rĩ trong bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.