ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 123

mất như những hạt cát hay bụi khói, vì chúng cố gắng luôn theo sát chủ
mình. Pantalaimon nhắm mắt lại, Lyra hối hả chạy theo sau Tony Costa.

“Anh làm gì ở đây vậy?”

“Im lặng nào cô bé, đã có quá đủ rắc rối rồi, đừng khuấy động thêm nữa.

Chúng ta sẽ nói chuyện trên thuyền.”

Anh dẫn cô đi qua một chiếc cầu gỗ nhỏ dẫn vào giữa con kênh. Hai

người con trai kia lặng lẽ đi theo sau họ. Tony đi dọc bến tàu và đến một
cầu tàu, từ đó anh bước lên một chiếc thuyền hẹp và mở cánh cửa vào
cabin.

“Vào đi.” Anh nói. “Nhanh lên nào.”

Lyra làm theo, đập tay vào chiếc túi (cô chưa bao giờ rời nó, ngay cả khi

nằm trong bẫy) để chắc chắn chiếc Chân-kế vẫn còn. Trong chiếc cabin hẹp
và dài, với ánh đèn dầu treo trên chiếc móc, cô nhìn thấy một người phụ nữ
to béo khỏe mạnh tóc muối tiêu, ngồi bên một chiếc bàn cùng một tờ giấy.
Lyra nhận đó là mẹ của Billy.

“Ai thế này?” người phụ nữ nói “Không phải Lyra đấy chứ?”

“Đúng cô ấy đấy. Mẹ, chúng ta phải rời đi thôi. Chúng con đã giết hai

người đàn ông trên kênh, chúng con nghĩ là bọn Gà trống tây, nhưng con
đoán chúng là bọn lái buôn Thổ Nhĩ Kỳ. Chúng bắt Lyra. Đừng nói chuyện
gì hết. Chúng ta sẽ nói trong khi đi.”

“Đến đây nào cô bé,” mẹ Costa nói.

Lyra làm theo, nửa vui sướng, nửa sợ hãi vì Mẹ Costa có hai bàn tay to

khỏe, giờ cô đã chắc chắn: đây chính là con thuyền cô đã tấn công cùng
Roger và đám đàn em của mình. Nhưng bà mẹ đặt tay lên hai bên đầu Lyra.
Và con nhân tinh của bà, một con chó lớn màu xám rất giống sói, nhẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.