ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 125

Cô nhanh chóng mặc quần áo, đi ra cửa và thấy mình trong cabin có

chiếc bếp lò, trong đó ấm áp, không có ai cả. Qua những khung cửa sổ, cô
nhìn thấy hai bên thuyền là một màn sương dày đặc, thỉnh thoảng lại có
những bóng sẫm màu có thể là nhà cửa hoặc cây cối.

Trước khi cô ra ngoài lên boong, cửa bật mở ra mẹ Costa đi xuống, mình

quấn áo choàng may bằng vải tuýt, trên đó những giọt sương bám vào như
hàng ngàn viên ngọc trai bé xíu.

“Ngủ ngon không?” bà hỏi, với tay lấy chiếc chảo rán. “Giờ thì ngồi sang

một bên để ta nấu cho cháu chút gì ăn sáng. Đừng đi lại lung tung, không
có chỗ đâu.”

“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Lyra hỏi.

“Trên dòng kênh Đại Hội Tụ, đừng có ra ngoài nhé, cô bé. Ta không

muốn thấy cháu trên nóc thuyền đâu, sẽ rắc rối đấy.”

Bà thái hai miếng thịt lợn muối xông khói cho vào chảo và đập một quả

trứng vào.

“Rắc rối thế nào ạ?”

“Không có gì chúng ta không đương đầu được, nếu cháu ngoan ngoãn

nghe lời.”

Bà không nói gì thêm nữa cho đến khi Lyra ăn sáng. Có lúc con thuyền

đi chậm lại, có gì đó va chạm vào mạn thuyền, cô nghe giọng những người
con trai vang lên giận dữ; rồi có ai đó đùa tếu làm họ bật cười. Những
giọng người xa dần, con thuyền tiếp tục tiến về phía trước.

Lúc này Tony Costa đang đi xuống cabin. Giống như mẹ Costa, người

anh bám đầy những giọt sương như ngọc trai, anh treo chiếc mũ len phía
trên lò nấu để hạt sương rơi xuống và khô đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.