ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 148

đưa cháu thứ gì đó và cháu phải giữ bí mật không cho bà ấy, bà Coulter
biết. Cháu nghĩ là nên nói cho chú biết...”

Cô cho tay vào túi áo khoác lông sói và lấy ra chiếc gói bọc vải nhung.

Cô đặt nó trên bàn, nhận thấy sự tò mò của John Faa và sự hiểu biết rạng rỡ
bừng sáng của Farder Coram đang dồn vào nó như hai chiếc đèn pha.

Khi cô để chiếc Chân-kế ra, Farder Coram là người lên tiếng đầu tiên.

“Tôi không bao giờ nghĩ mình còn có thể nhìn lại một trong số chúng

một lần nữa. Đó là một chiếc máy giải mã các ký hiệu. Ông ấy có nói gì với
cháu về nó không, cô bé?”

“Không ạ. Ông ấy chỉ nói cháu phải tự tìm cách đọc được nó. Và ông ấy

gọi nó là Chân-kế.”

“Có nghĩa là gì vậy?” John Faa hỏi và quay sang người bạn đồng minh

của mình.

“Đó là một chữ bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp. Nó có nghĩa là một loại máy

đo sự thật, cũng có nghĩa là La bàn vàng. Và cháu đã tìm ra được cách
dùng chưa?” Ông hỏi cô.

“Chưa ạ. Ít nhất cháu cũng biết làm cho ba kim ngắn chỉ vào các bức

tranh khác nhau, nhưng cháu không làm gì được chiếc kim dài. Nó dịch
chuyển khắp các vị trí. Ngoại trừ thỉnh thoảng, vâng, thỉnh thoảng khi cháu
thật tập trung, cháu có thể làm cho chiếc kim dài đi đường này hay đường
khác chỉ bằng ý nghĩ.”

“Nó hoạt động thế nào, Farder Coram?” John Faa hỏi. “Và làm thế nào

đọc nó được?”

“Tất cả những bức tranh này xếp xung quanh viền vòng tròn,” Farder

Coram nói và cẩn thận đưa nó cho John Faa nhìn, “chúng là các biểu tượng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.