mến. Vậy là mỗi bức hình có rất nhiều ý nghĩa, phải không nhỉ? Tại sao cô
không tìm ra chúng chứng cô không phải con gái của Ngài Asriel?
Nhớ lại những điều Farder Coram nói, cô cố gắng tập trung tư tưởng vào
ba biểu tượng chọn ngẫu nhiên và chuyển các chiếc kim cho chúng chỉ vào
ba biểu tượng đó. Cô nhận thấy rằng nếu cô giữ yên chiếc La bàn vàng trên
lòng bàn tay và nhìn chăm chú vào nó, khi cô nghĩ về nó, chiếc kim dài bắt
đầu chuyển dịch có định hướng hơn. Thay vì cứ bướng bỉnh lang thang
xung quanh mặt, nó chuyển dịch nhẹ nhàng từ bc tranh này sang bức tranh
khác. Đôi khi nó dừng lại ở số ba, số hai, đôi khi là năm vị trí hoặc hơn
nữa, và mặc dù cô chằng hiểu gì cả, cô cũng có được sự thích thú êm dịu
sâu lắng từ nó, không giống bất cứ thứ gì cô biết. Pantalaimon bò xung
quanh mặt La bàn, thỉnh thoảng trong hình dáng một chú mèo, thỉnh thoảng
là một chú chuột, ngó ngoáy đầu theo chiếc kim. Một đôi lần cả hai cùng
thoáng thấy như thể một tia sáng mặt trờiã xuyên qua những đám mây để
chiếu sáng một dải đồi rộng lớn hùng vĩ phía xa, thậm chí là rất xa. Và mỗi
lần như vậy Lyra lại rùng mình như mỗi lần cô nghe thấy từ “phương Bắc”
trong suốt cuộc đời mình.
Vậy là thời gian ba ngày đã qua, trong khoảng thời gian đó, các con
thuyền vẫn tấp nập đến Phòng họp mặt. Vào buổi tối tổ chức Buổi họp mặt,
Phòng họp còn đông hơn cả lần trước, nếu có đủ chỗ đứng cho tất cả mọi
người. Lyra cùng nhà Costa đến đó kịp lúc để ngồi ở hàng ghế trên, ngay
khi ánh đèn lung linh cho thấy gian phòng đã chật kín người, John Faa và
Farder Coram lên trên bục diễn thuyết và ngồi sau chiếc bàn. John Faa
không ra dấu hiệu bảo mọi người im lặng; ông chỉ đặt hai bàn tay to lớn của
mình trên mặt bàn và nhìn vào đám người phía dưới, những tiếng huyên
náo tt hẳn.
“Vậy là,” ông nói, “các bạn đã làm điều tôi yêu cầu. Và còn tốt hơn tôi
hy vọng. Tôi sẽ triệu tập người đứng đầu của sáu gia đình lên đây ngay bây